Dưới ánh mặt trời, Gia Tuấn đứng ởrìa bãi đỗ xe, anh khoanh tay, đang dùng đầu ngón chân nhẹ nhàng di diviên gạch trước mặt, dường như là đang đợi người nào, tim trở nên đậpthình thịch, tôi thực sự mong là anh đang đợi tôi.
Tôi ngơ ngác nhìn anh, ý nghĩ đi vào cõi thần tiên, mãi đến khi đồng nghiệp chọc tôi một cái tôi mới tỉnh lại.
Lúc này Gia Tuấn đã phát hiện ratôi, anh buông cánh tay, đi về phía tôi, vết sốt trước ngực vẫn rõ nhưtrước, nhưng in ở trên áo sơ mi của anh, không hề có ảm giác bẩn thỉu,trái lại giống như tài tình in hoa trên áo sơ mi anh, tự nhiên lại tươitrẻ.
Gia Tuấn đi tới phía tôi, tôi rốtcục trực giác đã xảy ra chuyện, gió thổi qua bên người mềm mại động lòng người, xung quanh mông lung, tôi chỉ có một cảm giác, hai mươi mấy nămqua, tôi chưa từng tình cờ gặp phải một buổi trưa ôn nhu động lòng người như hôm nay.
Con người rồi sẽ chết, thế nhưng duyên phận gặp nhau là không thể cưỡng cầu, không thể nghịch chuyển.
Gia Tuấn nhẹ nhàng ho khan mộttiếng, ngón trỏ tay phải khẽ cọ một chút chóp mũi, cũng hơi bứt rứt hỏitôi: ”Tôi có thể hỏi cô tên là gì được không?”
Trong lòng tôi nổi lên một tầng ôn nhu rung động, không chút ngập ngừng nói cho anh: ”Tôi là Đinh Đinh.”
Buổi chiều, dưới ánh mặt trời, cuộc tình cờ gặp gỡ ấm áp.
Tôi từ trong ký ức hồi thần lại.
Một đoạn hồi ức thân thiết biết bao, vĩnh viễn ghi khắc rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/36-chieu-ly-hon/2345313/chuong-10.html