Chương trước
Chương sau
"Kỳ Minh Viễn, anh đừng không thừa nhận, em là người phụ nữ anh có lỗi nhất trong đời này!" Vivi chịu sự đau đớn trên mặt, lúc đầu cô ta cảm thấy hơi xấu hổ vì khăn tắm rơi xuống, lúc này lại đột nhiên to gan hơn. Cô ta vốn không sợ Kỳ Minh Viễn chất vấn, càng không sợ mình lõa thể trước mặt anh!
Thậm chí, cô ta ước gì thân thể của mình có thể làm anh hứng thú, bởi vì cô ta thật sự quá yêu người đàn ông này!
Đáng tiếc, bây giờ cô ta không có cơ hội!
Vivi hiểu rõ, thật sự mình không có cơ hội!
"Hừ! Mơ mộng hão huyền!" Ánh mắt Kỳ Minh Viễn lóe lên sát ý, có thể do nghĩ đến thân phận của cô ta. Lăng Tử Yên quá xem trọng tình thân với Lăng Sở Tiêu, Vivi lại là con gái của Lăng Quân Dao, anh tạm thời sẽ không động tới cô ta, nên dời chân khỏi mặt cô ta, nhưng cũng không có ý định bỏ qua cho cô ta như thế. Cho nên anh giẫm mạnh lên đầu gối của cô, âm thanh xương vỡ vụn vang lên rõ ràng trong hành lang, rất nhanh bị tiếng kêu thảm tan nát cõi lòng của cô ta thay thế!
"Xảy ra chuyện gì?" Trong phòng khách ở lầu một, Đường Uyển Dư đang ăn trái cây để làm giảm mệt mỏi thì bị dọa đến dưa hấu trong tay rơi lên thảm, lo lắng nhìn về phía cầu thang!
"Tôi đi xem một chút, bà chủ đừng lo lắng, cậu chủ ở trên đó mà!" Quản gia lập tức đi lên lầu, còn chưa đi đến lầu hai đã thấy Kỳ Minh Viễn đi xuống tới. Quản gia vội hỏi: "Cậu chủ, cậu từ lầu ba xuống sao? Trên lầu xảy ra chuyện gì?"
"Tìm hai người hầu gái đi lên đó, phủ thêm cho người phụ nữ kia một bộ quần áo rồi cho người đưa về nhà họ Lăng, không cần khách sáo với cô ta!" Gương mặt Kỳ Minh Viễn âm trầm đi xuống lầu dặn dò quản gia.
"Kỳ Minh Viễn à, trên lầu sao thế? Vừa rồi mẹ có nghe âm thanh kia, sao giống Tử Yên vậy?" Đường Uyển Dư nhìn thấy con trai mình có dáng vẻ như muốn giết người, trong lòng hơi lo lắng!
Chẳng lẽ con trai của mình có khuynh hướng bạo lực gia đình?
"Là Vivi, chị họ của Tử Yên, con gái của Lăng Quân Dao!" Kỳ Minh Viễn ngồi cạnh Đường Uyển Dư, thấy xung quanh có nhiều người hầu, lập tức nói với bọn họ: "Mấy người đi xuống đi!"
"Rõ!" Người hầu biết đây là chủ nhân mình muốn nói chuyện mà bọn họ không thể nghe, nên ngoan ngoãn lui xuống!
"Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ." Lúc này, Kỳ Minh Viễn mới bắt đầu nói chuyện giữa mình và Lăng Tử Yên với Vivi cho nói với Đường Uyển Dư biết.
"Con nói, mấy năm nay Vivi không phải là người con yêu... Vẫn luôn tìm kiếm sao? Vậy cô ta là ai? Sao muốn dùng cớ này xuất hiện bên cạnh con? Kỳ Minh Viễn, cô ta có mưu đồ gì?"
"Con không biết!" Kỳ Minh Viễn lắc đầu. Lúc này, người hầu đã cầm chân bị gãy của Vivi xuống lầu, bởi vì hai tay cô ta bị Kỳ Minh Viễn dùng đồ trói ở sau lưng, vốn không thể mặc quần áo, nên người hầu chỉ có thể tìm một tấm ga giường bọc cô ta lại, rồi khiêng cô ta xuống!
"Đưa đến tập đoàn Lăng Thiên của nhà họ Lăng đi." Giọng điệu Kỳ Minh Viễn lạnh như băng ra lệnh những người kia!
"Rõ!" Người hầu gật đầu, tiếp tục khiêng Vivi ra ngoài.
"Kỳ Minh Viễn, anh không có lương tâm, năm đó anh cưỡng bức tôi thế nào, đáng đời anh yêu phải Lăng Tử Yên. Đời này anh sẽ không có con, đây chính là cái giá phải trả khi anh yêu cô ta!" Vivi đau đớn mắng Kỳ Minh Viễn.
Đường Uyển Dư nghe được những lời này, sắc mặt bà vô cùng khó coi!
"Còn không mau mang đi!" Đường Uyển Dư không vui nói với người hầu khiêng Vivi!
"Đây là có chuyện gì?" Lạc Thanh Nhã và Hàn Thiệu Huy vội vàng đi vào cửa, cô ta đang muốn cùng Hàn Thiệu Huy đến chào tạm biệt Đường Uyển Dư thì nghe tiếng hét thất thanh. Hai người vội vàng chạy vào xem có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, đã thấy Vivi bị người ta khiêng ra, trong miệng còn liên tục nguyền rủa Kỳ Minh Viễn!
Cảnh tượng này khiến cho Lạc Thanh Nhã hiểu rõ chuyện gì xảy ra!
"Lạc Thanh Nhã, cô nhất định phải giúp tôi, nhất định phải giúp tôi. Nếu không tôi sẽ nói những chuyện trước kia cô đã làm ra đấy..." Vivi thấy Lạc Thanh Nhã đi đến, lập tức giống như bắt được cây cỏ cứu mạnh hô to với Lạc Thanh Nhã!
"Chẳng ra sao cả!" Lạc Thanh Nhã tỏ vẻ không hiểu lời này của Vivi là có ý gì, nhưng trong lòng lại sợ hãi không thôi. Cô ta sợ Vivi sẽ nói hết những chuyện cô ta và Vivi làm, nếu như thế nhất định Kỳ Minh Viễn sẽ nghi ngờ cô ta!
"Mang người đi đi!" Hàn Thiệu Huy phất tay với những người giúp việc kia, ra hiệu bọn họ mau đem người đi.
"Lạc Thanh Nhã, Lạc Thanh Nhã..." Vivi còn đang gào thét Lạc Thanh Nhã, Lạc Thanh Nhã tức giận đến mức đóng cửa lại, cũng ngăn cách giọng nói của cô ta ở bên ngoài cửa!
"Kỳ Minh Viễn, đây là có chuyện gì?" Lạc Thanh Nhã đi qua, hỏi Kỳ Minh Viễn. Trong lòng chỉ muốn biết rốt cuộc anh biết bao nhiêu rồi?
"Cô ta không phải Phương Ái Vi!" Gương mặt Kỳ Minh Viễn lạnh lùng mà nói.
"Nếu cô ta không phải Phương Ái Vi, sao cô ta biết nhiều chuyện về Phương Ái Vi như vậy, ngay cả anh cũng bị lừa!" Trong lòng Lạc Thanh Nhã hoảng hốt, Kỳ Minh Viễn thông minh như vậy, chẳng lẽ đoán được chuyện gì rồi?
"Cho nên, nhất định tôi phải điều tra ra được là ai sắp xếp cô ta đến bên cạnh tôi!" Sắc mặt Kỳ Minh Viễn trở nên nghiêm túc. Phương Ái Vi là người phụ nữ đầu tiên của anh, thân thể của cô ta đến nay anh còn nhớ rõ. Từ tóc đến da đầu, đến bàn chân và làn da ngay cả một nốt ruồi cũng không có.
Nhưng bên ngực trái gần cánh tay của Vivi có một nốt ruồi, cô ta có dáng vẻ giống Phương Ái Vi, cũng biết hết mọi chuyện của Phương Ái Vi, nhưng mà anh liếc mắt đã thấy cô ta giả mạo!
Có lẽ cô ta thật sự là con gái của Lăng Quân Dao, nhưng chắc chắn không phải Phương Ái Vi!
Kể từ đó, những lo lắng trước đó của Lăng Tử Yên cũng là dư thừa!
Nỗi lo lắng trong lòng Kỳ Minh Viễn cũng buông xuống, chỉ còn chờ sáng ngày mai anh đến nhà Dư Hoài Anh đón Lăng Tử Yên trở về, nói cho cô chuyện này!
Hương Lan Uyển, Lăng Sở Tiêu đưa Dương Thu Huệ và dì Trương về đến nhà, rồi mới lái xe về nhà họ Lăng!
Bầu không khí của nhà họ Lăng lúc này cũng không tốt, Lăng Hồng Hi ở trường học xem như được nghỉ hè, cậu ta ra nước ngoài đi chơi cùng bạn bè. Vệ Tư Dung suốt ngày đi đánh bài hoặc mua sắm, để thoát khỏi bi thương từ trong cái chết của con gái. Cho nên nhiều khi nhà họ Lăng chẳng có ai!
Lăng Sở Tiêu về đến nhà đã hơn mười một giờ khuya. Ở xa xa, ông ta nhìn thấy trước nhà mình có một chiếc ga giường bọc lấy thứ gì đó, không nhúc nhích, khiến ông ta nghĩ không biết thứ đó có phải là thi thế hay không!
Lăng Sở Tiêu lo lắng dừng xe ở một bên, đẩy cửa xe đi xuống đi về phía vật kia. Đến gần mới phát hiện đó chính là một tấm ga giường bọc lấy một thứ đồ, chính là Vivi.
Nghe thấy tiếng động cơ ô tô, Vivi ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đi về phía mình. Sau khi dựa vào đèn xe nhìn thấy Lăng Sở Tiêu đến, cô ta lập tức khóc lên: "Cậu, ô ô... Xin cậu hãy đưa cháu đến bệnh viện, xin cậu!"
"Vivi? Sao lại là cháu? Cháu sao thế?" Lăng Sở Tiêu không thể ngờ được, Vivi lại bị bọc ga giường ném ở trước cửa nhà.
Dáng vẻ thế này thế nào cũng làm cho người ta nghĩ đến phương diện không tốt!
"Cậu, đầu gối của cháu bị thương, cầu xin cậu trước tiên hãy đưa cháu đến bệnh viện. Cháu sợ chậm chút thì sau này con không đi được nữa!" Vivi cầu xin, trong lòng thật sự hận Kỳ Minh Viễn nhẫn tâm.
Người đàn ông kia, thật sự quá độc ác!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.