Anh vốn muốn cho cô một đám cưới vui vẻ, lại không ngờ cuối cùng bị Vivi quấy rối đến mức cô không vui như thế này! Kỳ Minh Viễn vừa đau lòng cho Lăng Tử Yên, càng tức giận với Vivi hơn. Anh chưa từng nghĩ đến, cô gái điềm tĩnh khôn khéo năm đó, cuối cùng trở thành như thế, đối với em gái ruột của mình cũng không nể mặt như thế! Lăng Tử Yên đối với cô ta như chị ruột, làm gì cũng muốn tốt cho cô ta, cuối cùng cô ta thì sao! Trong lòng Kỳ Minh Viễn rất tự trách, lần đầu hối hận mình vì áy náy với Vivi mà để cô ta ở trong nhà mình. Sau đó thả Lăng Tử Yên ra, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, tay nhẹ vỗ sau lưng cô: “Anh ra ngoài trước một lúc, Tử Yên, em chỉ cần nhớ một điều, dù em có trở nên như thế nào, anh vẫn sẽ không bỏ em!” Nói rồi bước về phía cửa, trong nháy mắt mở cửa ra lại thấy Ngải Tịnh Kỳ và Dư Hoài Anh đứng ở ngoài cửa, thấy Kỳ Minh Viễn đi ra, hai người bọn họ cùng nhìn về phía Kỳ Minh Viễn, trên mặt đều là sự lo lắng. “Anh Kỳ, Tử Yên sao rồi?” Ngải Tịnh Kỳ lập tức bước lên hỏi tình hình của Lăng Tử Yên. “Cô ấy nói cô ấy muốn ở một mình một lúc.” Kỳ Minh Viễn nhìn các cô ấy một cái: “Mọi người để cô ấy yên một lúc đi, đợi lát nữa rồi lại vào khuyên cô ấy giúp tôi!” Ngải Tịnh Kỳ và Dư Hoài Anh gật đầu với anh, Kỳ Minh Viễn cũng hơi gật đầu với họ, rồi rảo bước ra ngoài biệt thự, anh muốn tìm Vivi nhưng lại không tìm thấy, sau khi hỏi mấy người bạn của mình mới biết Vivi bị Lạc Thanh Nhã đưa đi rồi. Bấy giờ Kỳ Minh Viễn mới tìm ra điện thoại của mình, gọi điện cho Lạc Thanh Nhã, giọng nói của Lạc Thanh Nhã truyền đến trong ống nghe: “Kỳ Minh Viễn, anh tìm em?” “Vivi đâu?” Kỳ Dực đi thẳng vào vấn đề. “Đang ở phòng khách nhà anh, phòng bên trong cùng lầu ba!” Lạc Thanh Nhã trả lời. Trong khoảnh khắc anh xoay người, nước mắt trên mặt Vivi lập tức ngừng lại, cô ta ngạc nhiên quay đầu hỏi Lạc Thanh Nhã: “Anh ấy bảo tôi đi?” “Là cô tự chuốc lấy, tôi đã khuyên cô rồi!” Lạc Thanh Nhã cúi đầu nhìn Vivi, trên mặt viết đầu hai chữ - đáng đời! “Tôi thực sự chỉ nhất thời nhanh miệng!” Lúc này Vivi vô cùng hối hận: “Lúc đó tôi nhìn thấy hai người bọn họ hạnh phúc như thế, tôi cảm thấy đó vốn nên là tôi, dựa vào cái gì mà để Lăng Tử Yên chiếm lấy, hơn nữa, những người bạn đó của Kỳ Minh Viễn cũng đều rất thích dáng vẻ của cô ấy, tôi chỉ nhất thời kích động nên nói sự thật ra!” “Cô ngu ngốc thì tôi còn cách nào nữa!” Lạc Thanh Nhã khom người cầm ví của mình lên: “Kỳ Minh Viễn đã ra lệnh đuổi khách rồi thì cô đi đi!” “Tôi không đi, hôm nay một khi tôi đã đi rồi, tôi sẽ không có cơ hội dựa vào gần anh ấy nữa!” Vivi ngẩng đầu kéo Lạc Thanh Nhã: “Chị Lạc Thanh Nhã, cô đưa ra chủ kiến cho tôi đi, tôi xin cô, cô cũng không muốn Kỳ Minh Viễn ở bên Lăng Tử Yên mà!” “Đừng lấy suy nghĩ dơ bẩn của cô mà suy đoán về tôi!” Lạc Thanh Nhã rút tay mình về: “Tôi đã cho cô cơ hội, là tự cô không nắm chắc, cô có thể trách ai? Vốn có một lá bài tốt mà mình không tranh giành, còn làm hỏng lá bài, đừng tới tìm tôi nữa, nếu không tôi cũng sẽ không khách khí với cô!” Vivi nghe xong, chết trân nhìn Lạc Thanh Nhã: “Chị Lạc Thanh Nhã, cô thực sự không khách khí với tôi sao?” “Mỗi người đều có giới hạn của mình!” Lạc Thanh Nhã chỉ để lại một lời nhắc nhở, cầm lấy ví của mình, bước lên giày cao gót đi ra khỏi phòng khách. Mà ngoài phòng nghỉ ngơi của cô dầu ở lầu một, Ngải Tịnh Kỳ và Dư Hoài Anh đợi khá lâu, cảm thấy thời gian cũng không chênh lệch, lúc này mới gõ cửa phòng, hỏi Lăng Tử Yên ở bên trong: “Tử Yên, là bọn mình, Tịnh Kỳ với Hoài Anh, có thể vào không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]