Kỳ Minh Viễn cúp điện thoại, ngay cả mấy chữ gọi nhầm rồi cũng không thèm nói chuyện với Lệ Minh Kiệt. Nhưng Lệ Minh Kiệt vẫn không bỏ cuộc, Kỳ Minh Viễn chưa kịp đặt điện thoại di động của Lăng Tử Yên trở lại trên bàn cạnh giường, Lệ Minh Kiệt lại gọi điện đến. Kỳ Minh Viễn cầm lên, ấn tắt, rồi ấn tắt nguồn điện thoại của Lăng Tử Yên, sau đó đặt ở trên bàn đầu giường. "Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi hiện không thể liên lạc được, xin vui lòng thử lại sau!" Cùng lúc đó, trong khu biệt thự Long Cảng ở Đông Thành, Lệ Minh Kiệt đang nằm trên giường, tay cầm điện thoại di động, nghe âm thanh thông báo trong điện thoại, trong lòng anh ta vô cùng, khó hiểu lẩm bẩm một mình: "Cô ấy không thích mình gọi cô ấy là Ái Vi sao?" Sau cùng, Lệ Minh Kiệt đã cố gắng gọi lại, nhưng vẫn không liên lạc được! “Em quên anh cũng không sao, anh nhớ em là được!” Lệ Minh Kiệt nhìn màn hình điện thoại, là ảnh của Lăng Tử Yên, vì để thường xuyên nhìn thấy cô, màn hình điện thoại của Lệ Minh Kiệt không để bất cứ phần mềm gì, anh không muốn để phần mềm che mất khuôn mặt của cô. Vì đó là tấm hình duy nhất của anh ta và cô, đó là bức ảnh anh ta muốn chụp với cô khi tốt nghiệp cấp ba, hồi đó cả hai đều mặc đồng phục học sinh, trông rất trẻ trung. Trong Hương Lan Uyển, Lăng Tử Yên cởi khăn quấn tóc bước ra khỏi phòng tắm, không thấy Kỳ Minh Viễn trong phòng nên đi vào phòng thay đồ sấy tóc, đến khi cô bước ra, anh vẫn chưa quay lại, trong phòng dường như có mùi khói thổi từ ngoài ban công vào. Lăng Tử Yên cau mày, anh đang hút thuốc? “Kỳ Minh Viễn, em tắm xong rồi.” Lăng Tử Yên bước ra ban công, người đàn ông đứng bên lan can đang quay lưng vào cửa, nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh quay lại nhìn cô, đồng thời dập điếu thuốc trong tay vào gạt tàn. “Có chuyện gì thế?” Đây là lần thứ hai Lăng Tử Yên nhìn thấy anh hút thuốc. Lần đầu tiên là vào ngày Lăng Sở Tiêu cắt đứt quan hệ cha con với cô, lần thứ hai là đêm nay. Ngày đó, anh nói rằng Đường Uyển Dư đã nói với anh một số điều không hay, nên anh cảm thấy khó chịu, còn hôm nay thì sao? “Không có chuyện gì!” Anh không muốn cùng cô nói chuyện liên quan đến Lệ Minh Kiệt, anh cúi đầu hôn lên trán cô, “Thơm quá!” “Em vừa tắm xong, đương nhiên có mùi thơm rồi.” Lăng Tử Yên nhìn anh bằng ánh mắt yêu thương, vốn dĩ cô còn tưởng anh sẽ hôn môi cô, nhưng cô không ngờ anh chỉ hôn lên trán cô, vì vậy cô kiễng chân lên định hôn môi anh, nhưng anh đã tránh nụ hôn của cô. “Anh vừa hút thuốc!” Kỳ Minh Viễn giải thích, anh sợ cô suy nghĩ lung tung, “Cho em nợ, đợi anh tắm xong, anh sẽ đòi em cả gốc lẫn lãi!” “Mau đi tắm đi!” Lăng Tử Yên vươn tay vỗ vỗ ngực của anh, động tác vô cùng thân mật và tự nhiên. Ánh mắt Kỳ Minh Viễn ánh lên ý cười, anh vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dắt vào trong phòng. “Mệt thì ngủ đi, đừng đợi anh!” Đi đến bên giường, anh đè vai cô đặt cô xuống giường. "Được..." Lăng Tử Yên vừa trả lời vừa vươn tay che miệng ngáp dài một tiếng. “Ngủ đi!” Kỳ Minh Viễn nhìn mi mắt cô rũ xuống, liền bảo cô nhanh ngủ đi! Lăng Tử Yên cũng ngoan ngoãn nằm xuống, Kỳ Minh Viễn nhìn thấy thế liền đắp chiếc chăn bông mỏng lên người cô, trời đã vào đầu hè nhưng ban đêm vẫn rất lạnh, hơn nữa Hương Lan Uyển cũng có rất nhiều cây xanh nên ban đêm cũng không nóng như các khu đô thị cao tầng khác, Kỳ Minh Viễn rất cẩn thận giúp cô đắp chăn mỏng, sau đó mới yên tâm đi vào phòng tắm! Sau khi anh tắm xong, cô gái nhỏ đã nằm nghiêng người ngủ thiếp đi, chiếc chăn bị cô đạp tung, vạt áo ngủ cũng bị cuộn lại, Kỳ Minh Viễn sợ cô lạnh nên anh bước tới vươn tay giúp cô kéo lại quần áo, lúc đi xuống, khi đầu ngón tay anh chạm vào người cô, cảm giác mềm mại như lụa khiến người anh đột nhiên nóng bừng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]