“Anh, này anh, anh nhận sai người rồi.” Lăng Tử Yên nhíu mày giải thích, đồng thời muốn rút tay về!
"Làm sao có thể nhận sai người được, Ái Vi, anh có nhận nhầm ai cũng không thể nhận nhầm em. Anh là Lệ Minh Kiệt, năm đó ở Anh, sau đó em đã đi đâu? Anh đã tìm em năm năm!" Lệ Minh Kiệt nắm chặt tay Lăng Tử Yên.
“Này anh, tôi là Lăng Tử Yên, không phải Ái Vi gì của anh!” Lăng Tử Yên tiếp tục vùng vẫy, “Làm ơn buông tay ra, nếu không tôi sẽ gọi người đấy!”
“Lăng Tử Yên?” Lệ Minh Kiệt nhìn Lăng Tử Yên đang giãy dụa. Biểu cảm, ánh mắt và cả động tác giãy dụa của cô ấy đều giống với Ái Vi của anh ta. Tại sao cô ấy vẫn nói không phải chứ?
Nhưng vì lịch sự, Lệ Minh Kiệt đã buông Lăng Tử Yên ra, sau đó anh ta hỏi Lăng Tử Yên, "Em có bị tai nạn gì không? Chúng ta đã biết nhau từ khi còn nhỏ. Tại sao em không nhận ra anh? Ái Vi, có phải em mất trí nhớ rồi không?"
"Tôi đúng là gặp tai nạn, nhưng…" Lăng Tử Yên thành thật trả lời, nhưng mới nói được nửa lời thì đã bị người đàn ông trước mặt cắt ngang.
"Anh đã nói mà, sao em có thể quên anh được, từ mẫu giáo chúng ta đã học cùng trường rồi! Sao em có thể quên được chứ?" Lệ Minh Kiệt lại hào hứng bước lên phía trước. Lần này, không phải là nắm lấy tay Lăng Tử Yên, mà là giang rộng tay ôm cô vào lòng.
“Này anh, tôi đã nói rồi, tôi là Lăng Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/36-cach-cung-chieu-vo-yeu/1176715/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.