“Nếu không thuyết phục được anh ta, cô chết chắc!” Con dao trên tay của Mã Phú Yên xoay một vòng, đau đến nỗi Lăng Tử Yên không thể không cắn chặt môi mình, đề phòng kêu ra tiếng. "Tử Yên, Tử Yên..." Kỳ Minh Viễn ở đầu dây bên kia đã xuống hầm xe, ngồi vào trong ghế lái, cả đường đi đều không nghe thấy âm thanh của Lăng Tử Yên, anh cực kỳ không yên tâm hô hào tên của cô. Cuối cùng Lăng Tử Yên cũng nhịn lại được đau đớn, khiến cho âm thanh của mình bình thường lại, lúc này mới lên tiếng trả lời Kỳ Minh Viễn: "Minh Viễn, em muốn nghĩ ngơi một đêm, hôm nay em ngủ với Hoài Anh, đã một năm em và cô ấy không gặp nhau rồi, có rất nhiều lời muốn nói." Cô nũng nịu nói, Kỳ Minh Viễn không thể chịu nổi chiêu này của cô, nhưng vẫn không yên lòng, liền nói với Lăng Tử Yên: "Em mở video, anh muốn nhìn thấy em có được không?" Lăng Tuyết Lan quay đầu nhìn Mã Phú Yên. "Mở!" Mã Phú Yên biết Kỳ Minh Viễn không dễ đuổi, đành phải đồng ý, để Lăng Tử Yên cúp máy, sau đó gọi video cho Kỳ Minh Viễn, bắt cô đưa lưng về phía rào chắn, Mã Phú Yên lập tức ngồi xuống, nhưng vẫn không bỏ con dao trên lưng Lăng Tử Yên ra. "Em ở trên biển?" Kỳ Minh Viễn nhìn thấy phía sau lưng cô là mặt biển. "Vâng, em và Hoài Anh đang ở trên thuyền!" Lăng Tử Yên trả lời. "Làm gì?" Kỳ Minh Viễn cẩn thận quan sát biểu cảm trên gương mặt cô, phát hiện lông mày cô có hơi nhíu lại, dường như đang chịu đựng gì đó: "Tử Yên, em không thoải mái à?" "Vâng, sau khi lên thì có hơi say sóng!" Lăng Tử Yên biết anh trước giờ đều cẩn thận, chút biểu cảm nhỏ trên mặt cô không lừa được anh, liền tìm cớ, sau đó lại nói: "Em không sao, sáng mai sẽ về, anh chờ em ở nhà nhé, cũng không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi!" "Vợ à, đêm nay em không về nhà ngủ à!" Kỳ Minh Viễn rất tin tưởng cô, bây giờ cô nói gì anh đều tin, chỉ là trong lòng cực kỳ nhớ cô, rất muốn đưa cô về nhà, ôm vào trong lòng, không làm gì cả, chỉ ôm đi ngủ cũng thỏa mãn rồi. "Coi như cô biết điều." Mã Phú Yên cất dao vào trong vỏ, cất bước đi vào khoang thuyền, điều khiển thuyền. "Chị, xin lỗi, em sẽ không làm tổn thương chị, sáng mai thuyền sẽ vào bờ, đêm nay, em chỉ muốn tâm sự với chị thôi, em cũng phải đi rồi!" Lăng Tuyết Lan ngồi trên boong thuyền, vừa uống rượu vừa nhớ lại những chuyện sau khi Lăng Tử Yên đi. "Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Ngày đó là sinh nhật của em, cha mới rất nhiều cậu ấm nhà quyền thế tới, anh ấy đến cùng bạn, anh ấy không biết là tiệc sinh nhật, cho nên không mang quà theo, vậy là anh ấy tháo chiếc vòng tay vàng trắng xuống, đeo lên chân em coi như quà sinh nhật. Lúc đó, em cảm thấy em là công chúa, còn anh ấy chính là hoàng tử, đang đeo cho em chiếc vòng chân anh ấy tặng, lúc đó, em đang yêu anh ấy rồi, nhưng anh ấy lại để ý tới chị... Có điều bây giờ chẳng sao nữ, trước khi tới nhà anh ấy, em không biết anh ấy cặn bã cỡ nào, bây giờ em đã biết, anh ấy lại có thể nói với chị như vậy ngay trong hôn lễ, xem ra năm đó hai chị em mình đã nhìn nhầm người rồi." Lăng Tử Yên không trả lời, nhưng vết thương bên hông thực sự đau, đành phải cùng Lăng Tuyết Lan ngồi trên boong tàu, sau đó cầm chai Vodka chưa mở ra uống một ngụm. Xác định nồng độ cồn phù hợp, liền xoa vào vết thương một chút. Cô không biết Lăng Tuyết Lan sẽ cập bờ vào lúc nào, cũng không xác định được trên con dao của Mã Phú Yên có vi khuẩn gì không, cho nên vãn dùng Vodka trừ độc một chút. Vết thương này không sâu, theo lý mà nói cần khâu lại một chút, nhưng bây giờ hoàn cảnh không cho phép, Lăng Tử Yên đành phải đổi tư thế, đảm bảo vết thương có thể tự động khép miệng một chút. Lăng Tuyết Lan vẫn ngồi cạnh luyên thuyên không ngừng, Lăng Tử Yên cảm thấy có chút váng đầu, tửu lượng của cô vẫn luôn không tốt, cô biết nhất định là do một ngụm Vodka vừa rồi, lúc này có chút say, không đầy một lát, liền chậm rãi nhắm mắt lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]