"Phụ huynh học sinh?" Lăng Tử Yên nghi hoặc nhận lấy điện thoại, cô chỉ là giáo viên dạy bộ môn, phụ huynh sẽ không liên lạc với cô, cho nên cảm thấy khó tin đặt điện thoại lên tai: "Alo, tôi là Lăng Tử Yên." "Chào cô Lăng, tôi là mẹ của An Giai Ninh, tôi có chuyện muốn nhờ cô Lăng giúp đỡ, cầu xin cô đồng ý với chúng tôi!" Đầu dây bên kia là Diêu Tuyết Như, sau khi nghe thấy giọng nói của Lăng Tử Yên, trong lòng như tóm được cọng cỏ cứu mạng, khẩn cầu cô phải giúp mình. "Chào cô An, Giai Ninh sao vậy ạ?" Lăng Tử Yên nghi ngờ hỏi. "Hôm qua tan học xong, Giai Ninh không về nhà, vừa rồi chúng tôi nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, đối phương nói muốn ba tỷ, bắt cô đưa đến chỗ mà bọn họ yêu cầu, tám giờ mà chưa lấy được tiền thì tối nay chúng tôi sẽ nhận được xác của Giai Ninh!" Diêu Tuyết như nói xong, còn không quên cầu xin Lăng Tử Yên: "Cô Lăng, van xin cô, Giai Ninh ngoan như vậy, chúng tôi không thể mất con bé được." "Đối phương chỉ đích danh muốn tôi mang tiền tới?" Lăng Tử Yên nhíu mày: "Vì sao?" "Chúng tôi không biết, chỉ biết họ muốn cô đi!" Diêu Tuyết Như cũng không biết chuyện gì xảy ra, vừa rồi lúc bọn bắt cóc gọi, chỉ nói như vậy, nhưng không nói nguyên nhân vì sao nhất định phải là Lăng Tử Yên. Vào lúc Lăng Tử Yên đang nghi ngờ không hiểu, điện thoại của Diêu Tuyết Như dường như bị người ta cầm đi, đầu dây bên kia nhanh chóng truyền tới giọng nói của An Tĩnh Huy, cha của An Gia Ninh: "Chào cô Lăng, tôi là cha của Giai Ninh, cô không cần lo, cô chỉ cần phụ trách đưa tiền qua thôi, tôi sẽ phái vệ sĩ bảo vệ cô, cô đưa tiền xong là có thể về nhà!" "Tám giờ đúng không?" Lăng Tử Yên nhìn đồng hồ trên tay một chút, bây giờ đã là sáu giờ, chỉ còn hai tiếng nữa!" "Đúng vậy!" An Tĩnh Huy thấy giọng điệu của Lăng Tử Yên có chút thả lỏng, liền cảm kích vô cùng: "Cô Lăng đang ở đâu, tôi lập tức cho vệ sĩ đi đón cô, trên xe đã có ba tỉ, đưa đến vịnh Lạc Hà." "Được, tôi đang ở Hương Lan Uyển, anh cho xe tới đi!" Cuối cùng Lăng Tử Yên vẫn đồng ý, bởi vì An Giai Ninh là một cô bé tốt, cô không thể để cô bé gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, huống chi, cô chỉ đi đưa tiền thôi, bọn cướp hẳn là không làm gì cô. "Anh An khách sáo rồi, Giai Ninh cũng là học sinh của tôi, bây giờ chúng ta lên đường đi!" Lăng Tử Yên bắt tay với anh ta xong thì liền làm bộ muốn lên xe. "Cô Lăng, cảm xúc của mẹ Giai Ninh không ổn định, tôi phải ở bên cô ấy, với cả đối phương còn nhấn mạnh là một mình cô đưa tiền qua, cho nên cô ngồi chiếc xe taxi này, vệ sĩ của tôi sẽ lái xe theo sau bảo vệ cô!" An Tĩnh Huy dẫn Lăng Tử Yên đi tới một chiếc xe taxi: "Thực sự xin lỗi, tôi không thể đi cùng cô được." "Không sao!" Lăng Tử Yên quay đầu lên xe taxi, cô đã gặp An Tĩnh Huy mấy lần, anh ta cho người ta cảm giác thành thật, cho nên Lăng Tử Yên tin tưởng anh ta. Cô chỉ đi đưa tiền, lại có vệ sĩ theo, vậy là cô không nói gì thêm, trước khi đóng cửa xe, nói với An Tĩnh Huy: "Đón được Giai Ninh thì gọi điện thoại cho tôi." "Được." An Tĩnh Huy nóng lòng gật đầu, đưa vali cho cô, Lăng Tử Yên biết bên trong là tiền chuộc, bỏi vậy ôm chặt trong lòng." Vào trong xe taxi, Lăng Tử Yên nhắn cho Dư Hoài Anh một tin nhắn: "Có một học sinh xảy ra chút chuyện, em đi hỗ trợ, tám giờ xong việc, báo cho chị chuẩn bị một chút!" Đây là đã thành thói quen của cô và Eileen lúc trước khi Dư Hoài Anh còn ở Đông thành, chỉ cần đi ra ngoài làm chuyện gì khác, cô đều sẽ báo cho Dư Hoài Anh, bởi vì cô ấy là cảnh sát. Sở dĩ không gọi điện thoại vì đối phương chỉ định muốn cô đưa tiền, mà Dư Hoài Anh là cảnh sát, lỡ như đối phương hiểu lầm là cô báo cảnh sát thì sẽ bất lợi cho Giai Ninh, nhà họ An còn không dám báo cảnh sát thì cô càng không thể làm loạn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]