Ngày mai Lăng Tử Yên không có tiết dạy vào tiết một và tiết hai, Kỳ Minh Viễn hiếm khi có được lý do này mà giam cô trong bồn tắm mà yêu thương một đêm.
Đêm qua vì cô bị sợ hãi cho nên anh mới không dám động vào cô.
Đêm nay thôi thì tùy ý một phen.
Cũng may anh vẫn còn tỉnh táo, mười một giờ anh tắm rửa sạch sẽ ôm cô ra khỏi phòng tắm, đồ ngủ cũng lười mặc, mà nằm thẳng xuống giường, mặc kệ cơn mệt mỏi ập đến rồi thiếp đi.
Lăng Tử Yên ngủ rất ngon, vừa mở mắt ra thì khung cảnh xung quanh rất xa lạ, không phải phòng của cô và Kỳ Minh Viễn!
Lăng Tử Yên kinh ngạc ngồi dậy, lúc này mới nhận ra cô không nằm trên giường, mà là ngủ gật trên bàn, cái bàn nơi cô ngủ chính là cái bàn trong phòng làm việc của cô.
Lăng Tử Yên xoay đầu nhìn xung quanh mới nhận ra cô đang ở phòng làm việc của trường tiểu học Thành Công.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ tại sao mình lại không ở trong biệt thự Hương Lan Uyển thì cánh cửa phòng làm việc đã truyền đến âm thanh cốc cốc.
“Mời vào!” Lăng Tử Yên theo thói quen mà trả lời. một lúc sau, cánh cửa phòng làm việc của cô bị người ta mở ra, một người mặc áo đen mang theo một chiếc rương đi lại gần, anh ta mặc một bộ đồ thể thao toàn màu đen, trên đầu còn đội mũ lưỡi trai, trước mắt còn đeo một chiếc khẩu trang cũng màu đen nốt, chỉ lộ ra hai con mắt đen láy.
Đôi mắt đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/36-cach-cung-chieu-vo-yeu/1176699/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.