“Ưm." Khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua ô cửa kính, Lăng Tử Yên liền tỉnh dậy. Đêm qua cô đã mơ mọt giấc mơ đẹp, vì vậy sáng nay tỉnh dậy cảm thấy tinh thần vô cùng khoan khoái. “Chào buổi sáng.” Kỳ Minh Viễn dường như có chút thất thần khi nhìn vào đôi mắt long lanh của cô. Sau khi nói lời chào buổi sáng với cô, anh liền cúi đầu hôn lên môi cô, chỉ có điều nụ hôn hôm nay của anh dịu dàng hơn ngày thường. Nụ hôn hôm nay của anh, mang theo chút đau lòng. Sau khi anh rời khỏi môi cô, Lăng Tử Yên liền nhìn anh đầy hoài nghi, cất tiếng hỏi: "Kỳ Minh Viễn, hôm nay anh làm sao thế? Sao em lại cảm thấy hình như trong lòng anh đang có chuyện gì đó, tựa hồ anh rất đau lòng về em." “Em là cô vợ nhỏ của anh, lại bị kẻ khác ức hiếp, anh không đau lòng sao được." Kỳ Minh Viễn nói xong, lại cúi đầu hôn lên môi cô. Lăng Tử Yên nhận được nụ hôn của anh, nhưng lại mở to mắt nhìn lên trần nhà. Cô quả thực là bị bắt nạt, ngày hôm kia là bị Lăng Tuyết Lan ức hiếp, sau đó lại là Chung Khải Trạch ức hiếp cô, rồi còn ngày hôm qua cha cô lại đến tìm cô để đoạn tuyệt quan hệ cha con. Ngay cả người bà đang ở với cô bây giờ, cũng là do cô vì bà mà phải tranh giành. Lăng Tử Yên cảm thấy trong lòng vô cùng tủi thân, cũng cảm thấy có chút vui mừng, vươn tay ôm lấy cổ Kỳ Minh Viễn, chủ động nhiệt tình hôn anh. Kỳ Minh Viễn nhận thấy sự chủ động của cô, nụ hôn của anh cũng lập tức trở nên nồng nhiệt. Mặc dù buổi sáng Kỳ Minh Viễn hưng phấn hơn buổi tối rất nhiều, nhưng anh vẫn là một người rất lý trí, biết sáng nay cô còn phải lên lớp, vì vậy trước khi phần lý trí kia sụp đổ, anh liền rời khỏi giường. Lăng Tử Yên bất đắc dĩ bật cười, chỉ có thể quyết định, buổi sáng cuối tuần sẽ cho anh ăn thật no nê. Hôm nay hai người bọn họ không cần thuê người giúp việc bán thời gian nữa, vì vậy quản gia lại xin thêm mấy người giúp việc. Lúc đầu khi Kỳ Minh Viễn xây dựng ngôi biệt thự này, anh đã nghĩ đến chuyện gia đình anh sẽ thuê người giúp việc, vì vậy, anh đã sửa sang một ngôi nhà nhỏ ở đăng sau biệt thự thành nhà ở cho người giúp việc. “Đừng, chắc vấn đề không phải là do bữa sáng đâu.” Lăng Tử Yên xua tay, nghĩ rằng đầu bếp đã vất vả giúp cô loại bỏ mùi tanh của trứng cá muối, hôm nay lại là ngày đầu cô ấy đi làm, không thể để Kỳ Minh Viễn đả kích sự tự tin của cô ấy. Vì vậy cô liền nói với người giúp việc: "Để lại đi, tôi muốn thử xem trứng cá muối ăn với sushi có ngon không?" Kỳ Minh Viễn nghe vậy mới xua tay cho người giúp việc lùi xuống. Lăng Tử Yên ngồi lại vào bàn ăn, uống nước lọc tráng miệng, rồi tiếp tục dùng bữa sáng. Cô gắp một miếng sushi, đang định cho vào miệng liền thấy Kỳ Minh Viễn đang nhìn cô đầy căng thẳng, liền cười với anh, bỏ miếng sushi vào miệng, không hề cảm thấy buồn nôn. Cô liền quay sang nhìn đầu bếp, giơ ngón tay cái lên, tán thưởng: "Món này ngon lắm. Không hề có mùi tanh." Đầu bếp là một cô gái trẻ hai mươi lăm tuổi, nghe Lăng Tử Yên khen ngợi bản thân, trong lòng vô cùng vui vẻ: "Cảm ơn cô chủ đã khen, tôi nhất định sẽ nấu nhiều món ăn ngon hơn cho cô." Năm nay cô ấy vừa giành được chứng chỉ đầu bếp quốc tế, nhưng bởi vì còn trẻ tuổi, cho dù có chứng chỉ quốc tế đi chăng nữa, các nhà hàng lớn cũng không tuyển dụng cô vào làm việc. Nếu không phải quản gia quen cô ấy, chỉ điểm cho cô ấy cần một công việc có mức lương cao, cô cũng không có cơ hội đến đây làm việc. Lúc này nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Kỳ Minh Viễn, suýt chút nữa cô ấy tưởng rằng bản thân sắp bị sa thải rồi, bây giờ lại nhận được lời khen ngợi của Lăng Tử Yên, trong lòng cô ấy cũng yên tâm hơn nhiều. "Bà tôi cũng rất thích ăn sushi, đợi chút nữa bà tôi thức dậy, cô làm thêm một chút cho bà nhé." Lăng Tử Yên vừa ăn vừa nói với đầu bếp. “Vâng, đợi bà cụ tỉnh dậy, tôi sẽ nấu cho bà.” Đầu bếp đáp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]