“Tuyết Lan, con quả thực là ngôi sao may mắn của nhà chúng ta mà.” Lữ Tú Anh vừa nghe xong lời của Lăng Tử Yên, lập tức trở nên vui vẻ bước nhanh lại nắm lấy tay cô ta: “Mẹ biết con là người tốt mà.” “Con có một người bạn có thể cho nhà chúng ta vay ba tỷ, lãi suất tính như lãi suất ngân hàng. Nhưng con có một điều kiện.” Lăng Tuyết Lan vừa dứt lời, ánh mắt nhanh chóng chuyển về phía Chung Khải Trạch: “Con muốn lấy giấy kết hôn với anh Khải Trạch để có thể tổ chức đám cưới, hơn nữa con còn muốn phải làm thật náo nhiệt.” “Ông Chung, ông…” Lữ Tú Anh nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn Chung Đức Hải, chờ nghe ý kiến của ông ta. “Tuyết Lan, trong khoảng thời gian này đã làm con buồn lòng rồi.” Sau nhiều chuyện xảy ra như vậy, rốt cuộc Chung Đức Hải cũng không để ý đến những việc làm không biết xấu hổ mà Lăng Tuyết Lan đã từng làm nữa. Cho dù không muốn chấp nhận người kia, nhưng giờ phút này, ông ta chỉ đành trơ mắt đứng nhìn, không thể không gật đầu được. “Vậy thì phát thiệp mời đi, có tiền là có thể sai quỷ khiến ma. Ba ngày sau, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới.” Lăng Tuyết Lan quay đầu nhìn Chung Khải Trạch: “Anh Khải Trạch, anh sẽ không đổi ý phải không?” “Sẽ không.” Chung Khải Trạch đáp lời, cất giấu đi sự hận ý trên mặt đối với Lăng Tuyết Lan. “Vậy là tốt rồi. Tối nay cha mẹ con sẽ liên lạc với cha mẹ. Đến lúc đó, mong rằng bốn người sẽ nói chuyện thật vui vẻ. Con hy vọng mình có thể giúp chồng nở mày nở mặt.” Lăng Tuyết Lan rất vừa lòng, xoay người lên ghế phó lái trên xe của Chung Khải Trạch. Hai ngày sau, Lăng Tử Yên bắt gặp Lăng Tuyết Lan bị Hứu Minh Ưu chặn lại trước cổng trường học. “Cô tìm tôi sao?” Lăng Tử Yên đi đến chỗ của Lăng Tuyết Lan. Đứa bé trong bụng Lăng Tuyết Lan hiện tại đã bước sang tháng thứ năm tồi, nghĩ đến cha ruột của đứa nhỏ, Lăng Tử Yên càng thấy đồng cảm với Lăng Tuyết Lan. “Tôi đến để đưa cái này.” Nhắc tới bà nội, Lăng Tử Yên chỉ biết gật đầu, nói với Lăng Sở Tiêu: “Con biết rồi, ngày mai con qua nhà gặp.” “Được, ngày mai trong nhà bề bộn nhiều việc, con cứ yên tâm.” Lăng Sở Tiêu hài lòng nói với Lăng Tử Yên. “Được, con biết rồi.” Lăng Tử Yên biết Lăng Sở Tiêu đang nói về yêu cầu của cô trước khi cô rời khỏi nhà họ Lăng. Cô nói, nếu có cơ hội phải nói cho cô biết để cô về thăm bà nội. Ngày mai Vệ Tư Dung và Lăng Tuyết Lan chắc chắn sẽ bận rộn, cô đi qua đó, chắc chắn là có thể nói chuyện với bà nội thật thoải mái. “Được, cha ở nhà chờ con. Ngày mai gặp lại.” “Tạm biệt cha.” Lăng Tử Yên dứt lời, tắt máy. Một tay cầm điện thoại, một tay cầm thiệp mời, cuối cùng đều mang hai thứ này ném vào trong giỏ xách. Chờ đến khi gặp Kỳ Viễn Minh, cô lập tức mở miệng nói với anh: “Ngày mai Lăng Tuyết Lan và Chung Khải Trạch sẽ làm đám cười, cha mong em sẽ về nhà thăm bà nội.” “Sau giờ cơm trưa mai, anh đi cùng với em.” Kỳ Viễn Minh nắm lấy tay cô. Sau khi đợi cửa thang máy khép lại hoàn toàn, anh trực tiếp kéo người vào lòng, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, ở trên môi hôn nhẹ một cái, xong rồi mới hỏi cô: “Có nhớ anh không?” “Đương nhiên là nhớ rồi.” Lăng Tử Yên cảm thấy một cái hôn vẫn chưa đã nghiền nên vòng tay ôm lấy cổ anh, kéo người kia thấp xuống, nhón chân lên, vô cùng thân thiết ở trên cổ anh hôn tới hôn lui. Nhưng cô cũng không dám dùng nhiều sức, sợ là sẽ để lại dấu hôn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]