Mặt trời dần lặn xuống phía trời tây, ráng chiều đỏ rực lững lờ giăng khắp bầu trời. Mới vào đầu hạ mà Đông Thành đã bắt đầu có sự nhộn nhịp của mùa hè nóng bức.
Lăng Tử Yên tùy ý để Kỳ Minh Viễn nắm tay bước lên tầng thượng của tòa cao ốc quốc tế Hải An, nơi được mệnh danh là một trong năm tòa nhà cao nhất của Đông Thành.
Đứng ở đây, từ trên cao nhìn xuống có thể trông thấy chân trời phía xa xa, nhìn thấy phong cảnh phương xa mà người khác không thể nhìn được.
Đông Thành rất lớn, nhưng đứng ở nơi đây, Lăng Tử Yên có thể thu cả Đông Thành vào trong tầm mắt. Một mặt là biển cả mênh mông bao la vô bờ bến, một mặt là ngọn núi phía xa có chút mờ mờ ảo ảo, ở nơi xa như vậy có lẽ là cả đời cũng không thể tới được chốn ấy.
Gió trên tầng thượng thổi rất mạnh. Lăng Tử Yên đi đến bên lan can, nhìn toàn thành phố dưới chân mình.
“Khó trách mọi người lại thích đứng trên cao trông về phương xa, quả thực là đứng càng cao, nhìn càng xa mà!” Lăng Tử Yên cảm khái, nhìn thành phố dưới chân, thị lực của cô vốn rất tốt, nhưng vẫn không nhìn thấy những chiếc xe trên đường.
“Trước kia anh rất thích đứng ở đây nhìn hàng ngàn ngọn đèn của các gia đình từ từ được thắp sáng.” Kỳ Minh Viễn ôm cô trong lòng, để cô dựa lưng vào mình, cùng nhau thưởng thức cảnh hoàng hôn: “Em nhìn kìa, mặt trời xuống núi rồi.”
“Hoàng hôn đẹp quá!” Lăng Tử Yên nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/36-cach-cung-chieu-vo-yeu/1176645/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.