"Anh mới là đồ ngốc, anh chính là đồ ngốc!" Lăng Tử Yên tủi thân giãy giụa khỏi tay anh, tiếp tục dùng nắm tay nhỏ đánh anh, hoàn toàn không tin những gì anh nói. Lúc này, cô cũng không biết vì sao lại thế, trong đầu cứ hiện lên bức ảnh chụp cảnh anh cởi nút áo của Lạc Thanh Nhã, cả cảnh anh hôn Lạc Thanh Nhã nữa. "Đi theo anh!" Kỳ Minh Viễn biết cô gái nhỏ này đã tin vào mấy bức ảnh đó, nên anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo cô lên, rồi bước ra khỏi phòng ngủ và đi đến phòng làm việc bên cạnh. "Anh muốn làm gì?" Trên đường đi, cô mở miệng hỏi với vẻ miễn cưỡng, nhưng trong lòng lại rất quan tâm và tò mò, rất muốn biết anh sẽ giải thích như thế nào. Ảnh chụp chân thật đến thế, vốn dĩ không thể nhìn ra dấu vết đã bị người khác chỉnh sửa, anh còn có thể giải thích như thế nào đây? Hơn nữa, Lạc Thanh Nhã lại rất thích anh. Hiện tại Lăng Tử Yên rất bất an, có phần không thể tin được trong lời nói của anh, rốt cuộc câu nào là thật, câu nào là giả. Kỳ Minh Viễn lại tràn đầy tự tin, sau khi đưa cô vợ nhỏ tới phòng làm việc thì bật máy tính làm việc lên, vào hệ thống giám sát trong nhà. Nếu vì những bức ảnh này không có dấu vết photoshop mà cô không tin tưởng anh, thì anh sẽ tìm bằng chứng có tính xác thực hơn để chứng minh sự trong sạch của mình. Anh không muốn giữa bọn họ xuất hiện bất cứ khoảng cách nào. Anh yêu cô, rất yêu cô, vô cùng yêu cô. Điều này, anh muốn cô phải hiểu được. Kỳ Minh Viễn mở video giám sát ở cửa chiều hôm nay rồi kéo cô vợ nhỏ đang cáu kỉnh đứng bên cạnh vào trong lòng mình. Cô gái nhỏ vô cùng không muốn thế, nhưng Kỳ Minh Viễn lại híp mắt uy hiếp cô: "Nếu không đến đây thì anh sẽ hôn em. Em có chắc chắn em thoát được không?" "Hừ!" Lăng Tử Yên oán hờn hừ một tiếng, miễn cưỡng để anh kéo qua, bị đặt anh lên đùi, tay anh lại còn vòng qua eo cô mà ôm chặt lấy. "Ngoan, xem cho kỹ, đây là video giám sát trước cửa nhà chúng ta." Kỳ Minh Viễn ôm chặt cô gái nhỏ rồi gác cằm lên vai cô, cùng cô xem video. Tuy Lăng Tử Yên còn đang giận dỗi nhưng vẫn không khỏi ngẩng đầu lên nhìn vào màn hình máy tính. Hình ảnh đầu tiên chính là cửa biệt thự trống không, có một gian nhà nhỏ được xây dựng sát cửa biệt thự của Kỳ Minh Viễn. Chẳng mấy chốc, Kỳ Minh Viễn ôm Lạc Thanh Nhã không có chút sức lực nào vội vã chạy đến gian nhà nhỏ. Anh đặt Lạc Thanh Nhã xuống đất và bắt đầu sơ cứu cho cô ta. Vì để thuận tiện cho cô ta có thể hô hấp, anh cởi nút áo sơ mi và cả chiếc áo lót của cô ta, nhưng cuối cùng vẫn vô ích. Vì thế, anh bắt đầu hô hấp nhân tạo cho cô ta... Camera có âm thanh nên cũng có ghi lại giọng nói của anh. Lăng Tử Yên nhận ra được sự lo lắng của Kỳ Minh Viễn khi gọi Lạc Thanh Nhã thì lập tức xấu hổ cúi đầu, có hơi ngượng ngùng khi đối diện với Kỳ Minh Viễn một lần nữa. "Những tấm ảnh đó đã bị người khác chỉnh sửa rồi, bộ phận quan hệ công chúng cũng đang xử lý chuyện này." Kỳ Minh Viễn ôm cô thật chặt: "Bà xã à, chúng ta là vợ chồng. Giữa vợ chồng, quan trọng nhất là phải tin tưởng lẫn nhau. Anh tin tưởng em, em cũng phải tin tưởng anh..." "Em xin lỗi!" Cô quay người lại nhìn anh, trên gương mặt tràn đầy vẻ áy náy và oan ức: "Em vừa lên Facebook thì đã thấy rất nhiều người tag em. Em vào xem Facebook đó, thấy bình luận đứng đầu nói chắc giờ em đang khóc ngất trong nhà vệ sinh, mới vừa đăng ký kết hôn xong mà chồng đã đi ngoại tình..." Nói xong, cô còn tủi thân mà khóc thút tha thút thít. Kỳ Minh Viễn đau lòng, vội vàng ôm chặt lấy cô, chôn đầu cô vào lồng ngực mình: "Cô bé ngốc!" "Xin lỗi, em đã hiểu lầm anh." Lăng Tử Yên lại xin lỗi. "Được rồi, chúng ta hòa nhau, ha? Mới vừa đăng ký kết hôn mà ngày hôm sau anh đã nghi ngờ em rồi. Bây giờ, xem như chúng ta hòa nhau, cũng không đổ lỗi cho nhau nữa, được không?" "Dạ được!" Lăng Tử Yên gật đầu, rồi lại nghĩ đến Lạc Thanh Nhã: "Cô Lạc thế nào rồi?" "Đã được cứu rồi, không sao đâu. Anh đã để Hàn Thiệu Huy đến chăm sóc cô ta." Kỳ Minh Viễn trả lời, tâm trạng trở nên sáng sủa hơn. "Ục ục ục..." Có lẽ do tâm trạng đã nhẹ nhõm nên dạ dày của Lăng Tử Yên cũng bắt đầu phản kháng. Cô dẩu môi, tỏ vẻ đáng thương mà nhìn anh: "Vợ anh đói bụng rồi." Kỳ Minh Viễn nở nụ cười, rất thích giọng điệu này của cô. Anh cúi người xuống hôn lên đôi môi cô rồi cười hỏi cô: "Vậy vợ anh muốn ăn gì?" "Ừm..." Lăng Tử Yên nghĩ rồi lại nghĩ: "Em muốn ăn đồ nướng như là gà nướng, vịt nướng chẳng hạn. Tối hôm qua dám bỏ đói em, hôm nay lại chỉ cho em ăn một tô mì thôi. Hừ, vô lương tâm." "Được rồi, anh đưa em đi ăn một bữa no nê luôn. Đi thôi!" Kỳ Minh Viễn đưa tay vuốt ve cái mũi nhỏ của cô: "Nhưng vợ phải chờ anh một chút." "Được thôi, cho anh... thêm một phút nữa, không được quá giờ." Lăng Tử Yên ngoan ngoãn gật đầu, cầm lấy chai nước mà lúc chiều anh đã uống hết một nửa lên, mở nắp chai rồi uống cạn, lúc này cảm giác đói bụng mới giảm bớt lại. Kỳ Minh Viễn đau lòng nhíu mày, sợ cô bị đau dạ dày nên nhanh chóng làm việc. Anh cắt đoạn video giám sát ra rồi gửi tệp đính kèm cho giám đốc bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Hải An. Xong xuôi anh mới ôm cô vợ nhỏ đứng dậy: "Đi, anh đưa vợ đi ăn thịt nướng." "Dạ!" Lăng Tử Yên vui vẻ lắc lư bị anh dắt tay đi. Hai vợ chồng mang theo tâm trạng vui vẻ đi ra cửa, hoàn toàn quên mất Lạc Thanh Nhã còn đang hôn mê trong bệnh viện quý tộc Hoàn Mỹ. "Cô Kỳ, mời lên xe!" Trong ga ra, Kỳ Minh Viễn mở cửa ghế phó lái, cung kính như một quản gia người Anh dày dặn kinh nghiệm. "Cảm ơn anh Kỳ." Lăng Tử Yên mỉm cười ngồi vào trong xe. Cô mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và váy dài, trông rất trí thức và tao nhã. "Đây là điểm tâm của quý cô, dùng thong thả." Kỳ Minh Viễn đặt túi đồ ăn lót dạ vào tay cô. "Cảm ơn anh, anh phục vụ thật chu đáo." Lăng Tử Yên cười nhận lấy, rất phối hợp mà đáp lại một câu với anh. "Tôi không dám nhận lời khen của quý cô đâu ạ." Kỳ Minh Viễn vươn tay sờ lên khuôn mặt đáng yêu của cô, rồi lại nhéo bầu má tròn trĩnh non nớt của cô. Sau đó anh mới đóng cửa xe, đi vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái. "A!" Người vừa ngồi lên thì Lăng Tử Yên đã cầm lấy một miếng điểm tâm đưa đến trước mặt anh. Kỳ Minh Viễn rất hợp tác mà há miệng ra. Cô đưa điểm tâm vào miệng anh, nhưng anh lại rất nhiệt tình giữ ngón tay cô lại, dùng răng cắn rồi liếm một vòng quanh đầu ngón tay mới chịu thả ra. "A, ngứa quá!" Lăng Tử Yên phản kháng, lúc nào người này cũng không quên trêu chọc cô. "Ăn ngon hơn cả điểm tâm nữa." Anh nháy mắt với cô mấy cái, nói với vẻ mờ ám. Lăng Tử Yên lập tức nghĩ đến đêm hôm qua, hai gò má cô lại đỏ bừng lên, quay mặt đi không nhìn anh. "Ha ha ha..." Người đàn ông bên cạnh cười phá lên. "Anh thật đáng ghét!" Lăng Tử Yên quay đầu lại, bĩu môi phản bác: "Anh đừng có chọc em nữa được không?" "Không." Kỳ Minh Viễn dứt khoát trả lời: "Vợ anh đáng yêu như thế, không trêu chọc em thì không phải là anh thiệt thòi rồi à." "Không thèm để ý tới anh nữa." Lăng Tử Yên tiếp tục nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ mà không thèm nhìn anh. Kỳ Minh Viễn nở nụ cười, cho dù chỉ nhìn từ sau gáy thì anh vẫn cảm thấy rất xinh đẹp đáng yêu. Tại đèn đỏ phía trước, anh dừng xe lại rồi giơ tay ôm lấy cô gái nhỏ: "Thật sự không thèm để ý tới anh nữa à?" "Mặc kệ, đã nói không thèm để ý thì sẽ không để ý nữa." Lăng Tử Yên trả lời như thể đang đưa ra một lời thề son sắt: "Em là người vô cùng có tiết tháo và lập trường." "Ồ, vậy sao?" Kỳ Minh Viễn tỏ vẻ không tin, trong giọng nói mang theo một chút nguy hiểm: "Nếu em không để ý anh nữa thì anh sẽ hôn em. Đến lúc đó mà tắc đường thì..." "Hừ!" Cô hừ lạnh, hoàn toàn không tin lời anh. Ngay giây sau đó, cô cảm giác được một nụ hôn nóng bỏng và ngứa ngáy đặt trên gáy mình. Anh chàng này vậy mà thật sự hôn cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]