"Là chị trở về." Lăng Tuyết Lan nhìn thấy Lăng Tử Yên đẩy cửa ra thì đứng lên, vẻ mặt nhiệt tình, nhưng khi nhìn thấy người đứng bên cạnh Lăng Tử Yên là Kỳ Minh Viễn thì ngây ngẩn mấy giây. Nhìn thấy diễn viên Lăng Tuyết Lan đang biểu diễn, Lăng Tử Yên đã biết chắc chắn cha đang ở nhà, vì không để Lăng Sở Tiêu khó xử nên Lăng Tử Yên cũng không cho Lăng Tuyết Lan sắc mặt tốt, chỉ gật đầu với cô ta: “Tôi đã trở về, đây là chồng tôi, Kỳ Minh Viễn, trước đây cô cũng đã gặp qua!" Lăng Tử Yên dứt lời, một tay cầm lấy quà Kỳ Minh Viễn đã mua, một tay nắm tay Kỳ Minh Viễn, vòng qua người Lăng Tuyết Lan, đi về phía Lăng Sở Tiêu. "Cha, con đã trở về." Lăng Tử Yên đưa quà mà cô đã mua với Kỳ Minh Viễn cho người làm, đang muốn giới thiệu Kỳ Minh Viễn với cha, mới phát hiện anh đã ôm quyền với Lăng Sở Tiêu. "Cha, con là Kỳ Minh Viễn." Giọng của anh vẫn êm tai như cũ, bình bình đạm đạm, giống như hôm qua nói chuyện với Kỳ Minh Triết. "Chào cậu!" Lăng Sở Tiêu gật đầu với anh, trên mặt lại rất ghi hoặc, nhìn về phía cô con gái lớn, gọi tên cô: “Bé Yên." Ý tứ rõ ràng là đang nhắc nhở. Lăng Tử Yên đương nhiên hiểu ý của cha, ông ta hy vọng cô có thể giải thích mối quan hệ giữa cô và Kỳ Minh Viễn. "Cha, hôm nay chúng con cùng trở về trở về, chính là muốn báo với cha, con và Kỳ Minh Viễn đã kết hôn rồi." Lăng Tử Yên thành thật trả lời, sau khi trả lời xong, cũng đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nghênh đón đủ loại vấn đề của cha. "Thế nhưng mà chị à, năm ngày trước chị mới lĩnh chứng với anh rể, hôn nhân của chị vẫn chưa được giải trừ hoàn toàn, sao chị còn có thể lĩnh chứng với cậu Kỳ?" Lăng Tuyết Lan tiến đến đây, trên mặt vẫn là vẻ mặt hiền lành, giống như là tất cả mọi người trên thế giới này đều đang bắt nạt cô ta. "Lăng Tuyết Lan, tôi không biết Chung Khải Trạch nói gì với cô, thứ hai tôi với anh ta sẽ sửa lại bản ly hôn, sau đó, tôi sẽ gả cho chồng bây giờ." Lăng Tử Yên dứt lời, đưa tay cầm tay Kỳ Minh Viễn, không nhìn Lăng Tuyết Lan nữa, mà là quay đầu nhìn về phía cha cô: “Cha, chuyện Lăng Tuyết Lan đã làm, chắc cha cũng biết đúng không?" Trên mặt Lăng Sở Tiêu nóng lên, lúc nhìn về phía cô con gái lớn đã tràn đầy vẻ xấu hổ. "Bé Yên về rồi sao!" Ngay vào lúc Lăng Sở Tiêu không biết nói cái gì, mẹ đẻ Lăng Tuyết Lan, vợ trên luật pháp của Lăng Sở Tiêu là Vệ Tư Dung đi từ cầu thang xuống, nhìn thấy Lăng Tử Yên, vẻ mặt hiền lành, vui vẻ xuống lầu, ánh mắt đảo quang trên người Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn: “Mẹ đang ở trên lầu giúp bà nội con ăn cơm, nghe thấy thím Trương nói con và con rể tới nên mẹ tranh thủ thời gian xuống." "Chào dì Vệ." Lăng Tử Yên duy trì mối quan hệ khách khí với Vệ Tư Dung. "Đứa nhỏ này, khách khí thế làm gì." Vệ Tư Dung cười đến cả mặt hòa ái, ánh mắt nhìn Lăng Tử Yên tràn ngập trìu mến, lại nhìn về phía Kỳ Minh Viễn: “Đây là con rể con chọn sao, nhìn người không tệ, là sự lựa chọn đúng đắn! Cứ như vậy đi, dì Vệ cũng yên lòng." Sau đó vươn tay về phía Kỳ Minh Viễn: “Chào cậu, tôi là dì của bé Yên." "Chào!" Kỳ Minh Viễn cũng lễ phép bắt tay với bà ta, so với sự bình thản với Lăng Sở Tiêu thì khi đối với Vệ Tư Dung lại lạnh lùng hơn rất nhiều. "Tôi nghe thấy cậu mới vừa nói cậu họ Kỳ đúng không, vậy tôi gọi cậu là bé Kỳ đi." Vệ Tư Dung cười, sau đó dường như mới phát hiện hai người đang đứng, vội vàng bảo hai người ngồi xuống: “Nào, mau ngồi xuống, đừng đứng." Dáng vả bà chủ, hiển nhiên không coi Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên là người một nhà, nhất định tạo áp lực cho hai người trong lúc vô hình. Kỳ Minh Viễn không nói, cũng không biểu lộ thái độ, đưa Lăng Tử Yên đến ngồi vào chiếc ghế sô pha cách xa nhất. Liếc mắt về phía Lăng Tuyết Lan đang ngồi một mình một chiếc sô pha phía trong, lúc này Kỳ Minh Viễn mới lên tiếng: “Cha, dì, hôm nay con và Bé Yên trở về, là muốn thông báo cho hai ngài, còn có cô Lăng Tuyết Lan, con và Bé Yên đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn vào tám giờ ba mươi phút tôi ngày mùng ba tháng này,trước đó, cô ấy đã làm thủ tục ly hôn với cha của đứa bé trong bụng cô Lăng Tuyết Lan, cho nên tôi hi vọng sau này cô Lăng Tuyết Lan đừng làm mấy chuyện bất lợi với vợ của tôi nữa!" Giọng điệu Kỳ Minh Viễn lạnh lùng đến cực điểm, căn bản không phải giọng điệu nói chuyện với bố mẹ vợ, đơn giản như cảnh cáo kẻ thù, mặc dù cuối cùng anh cũng không thêm những từ như "Nếu không", nhưng chỉ với giọng điệu đó đã đủ khiến cho tất cả mọi người nhà họ Lăng hiểu rõ. "Nếu như nói anh và chị đã lĩnh giấy kết hôn, như vậy anh chính là anh rể của tôi, chỉ là em không hiểu sao anh rể lại nói như vậy, em thừa nhận em yêu anh Trạch, cho nên đã làm ra chuyện có lỗi với chị, trừ cái đó ra thì em cũng không biết mình đã làm ra chuyện gì có lỗi với chị cả!" Giọng Lăng Tuyết Lan run rẩy hỏi Kỳ Minh Viễn, trong lòng cũng hơi hơi sợ chuyện hôm qua, bởi vì sau đó cô ta nghe nói, có người lái máy bay đến cứu Lăng Tử Yên và Eileen (biệt danh của Ngải Tịnh Kỳ),mà theo cô biết, trực thăng cứu Eileen đi cũng không phải là trực thăng của Phong Minh. Điều này nói lên người kia chỉ có thể là Kỳ Minh Viễn. Giờ phút này trong lòng Lăng Tuyết Lan cảm thấy thật sợ hãi. Thế nhưng mà cô ta lại giả vờ đang thương nói ra, Kỳ Minh Viễn không có bất kỳ thái độ gì, vẫn lạnh lùng như cũ, Lăng Tuyết Lan cắn cắn môi, lại nhìn về phía Lăng Tử Yên, giọng điệu tràn ngập khẩn cầu: "Chị, em biết là vì em mang thai đứa bé của anh Trạch nên chị không thích em, nhưng thật sự em không có làm chuyện gì với chị, chị lại nói với anh rể là em đối xử với chị không tốt, bảo anh rể ra mặt giúp chị, em thật là oan uổng nha..." Dứt lời giả vờ như muốn khóc, dáng vẻ như tất cả mọi người trên thế giới đều đang bắt nạt cô ta. "Cô Lăng muốn chứng cứ à?" Giọng Kỳ Minh Viễn lạnh lẽo như băng tuyết, liếc nhìn Lăng Tuyết Lan, trong nháy mắt làm cho cơ thể cô ta sợ hãi run bần bật. "Có phải có hiểu lầm gì không nhỉ?" Vệ Tư Dung cười hoà giải, kéo ống tay áo Lăng Sở Tiêu, ra hiệu Lăng Sở Tiêu nói gì đó: “Anh Sở Tiêu, anh nói đúng không!" "Không có hiểu lầm gì cả!" Kỳ Minh Viễn thấy Lăng Tử Yên bên cạnh muốn mở miệng, bèn dẫn trước nói với Lăng Sở Tiêu: “Cha, cám ơn ngươi năm năm qua cha đã chăm sóc cho Bé Yên tốt như vậy, bây giờ cô ấy là vợ của con, từ nay về sau, tất cả chuyện của của cô ấy con sẽ phụ trách, dì cùng và cô Lăng, các vị cũng không cần đang lo lắng Bé Yên sẽ tranh đoạt cái gì với các vị, cô ấy không để vào mắt. Còn Chung Khải Trạch, nếu như cô Lăng thích thì lấy đi đi, Bé Yên có tôi là đủ rồi!" Dứt lời kéo tay Lăng Tử Yên đứng lên, đi ra cửa, anh vốn cho là, Lăng Sở Tiêu mang Lăng Tử Yên về nhà họ Lăng nuôi, chí ít sẽ đứng về phía Lăng Tử Yên, lại không nghĩ rằng, ông ta sẽ trơ mắt nhìn hai mẹ con Lăng Tuyết Lan bắt nạt Lăng Tử Yên. Người anh sủng trong lòng, sao có thể để cho người khác bắt nạt chứ? Nếu như Lăng Sở Tiêu ngầm đồng ý cho mẹ con kia bắt nạt Lăng Tử Yên, thì cũng đã nói lên ông ta cũng là đồng lõa, trong căn nhà này đã không còn ai đối xử tốt với cô nữa, điều này nói lên trong căn nhà này, cô không cần ngốc, không cần quan tâm người nhà của cô, anh có thể không nhìn. Lăng Tử Yên cũng chả có gì lưu luyến căn nhà này, trước kia cha còn đối xử tốt với cô, bây giờ người sáng suốt đều nhìn ra được những mánh khóe của Lăng Tuyết Lan, cha vẫn không nói một câu, Lăng Tử Yên đã biết, trong khoảng thời gian này, cha cũng đã bị Vệ Tư Dung thuyết phục. Không thể phủ nhận, Lăng Tử Yên rất thất vọng, nhìn người đàn ông bên cạnh mình, sau này anh chính là người duy nhất mà cô có thể dựa dẫm vào tránh gió. "Bé Yên." Vào lúc hai người sắp đến cửa, Lăng Sở Tiêu gọi cô lại. Kỳ Minh Viễn không thèm để ý ông ta, cất bước tiếp tục đi về phía cửa. "Dù sao thì ông ta cũng là cha của em." Lăng Tử Yên lại ngừng bước chân. Kỳ Minh Viễn nghe vậy, cũng đành phải dừng lại, muốn nghe xem Lăng Sở Tiêu sẽ nói gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]