Đèn báo hiệu màu đỏ trước phòng cấp cứu vẫn đang chớp tắt, trên hành langảm đạm mọi thứ đều lờ mờ, thỉnh thoảng xuất hiện bóng áo trắng của bácsĩ và y tá, thoáng như những u hồn tự do.
Đường Mật ngồi trước phòng cấp cứu, hai tay đan vào nhau, cả người cảm thấynhư đang chìm dưới đáy hồ, tuy khí lạnh xuyên thấu qua lễ phục dạ hộimỏng manh thâm nhập vào mỗi lỗ chân lông, nhưng trong lồng ngực lại nhưcó một ngọn lửa thiêu đốt, nôn nóng đến đốt cháy cả trái tim. Mặc dùMakin chỉ bị bắn trúng xương bả vai, bác sĩ cũng nói tình trạng vếtthương như vậy trong tình huống bình thường sẽ không nguy hiểm đến tínhmạng, nhưng cô vẫn khó có thể bình tĩnh. Trong tình huống bình thườngđúng là không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu như gặp phải tình huống không bình thường thì sao? Cho dù rủi ro chỉ là một phần mười triệu thì cũng là nỗi đau không thể chịu đựng, cô đã mất đi cha mẹ, không thể lại mất thêm Makin nữa.
Cô cảm thấy càng lúc càng lạnh, ca phẫu thuật vẫn đang tiến hành, máy điều hòa trên đỉnh đầu chạy vù vù, phả ra từng đợt khí lạnh, xen lẫn mùi cồn gay mũi phảng phất trên hành lang. Đột nhiên, một chiếc áo vest nam phủ xuống đầu vai cô, trong vải vóc phẳng phiu còn vương lại nhiệt độ cơthể, tựa như một đôi vai rắn chắc thay cô chặn lạnh lẽo lại. Cô ngẩngđầu thì thấy Arthur đang đứng trước mặt, đưa cho cô một ly giấy nói:"Trong cà phê bỏ thêm Whiskey, có thể định thần."
Hớp ngụm cà phê nóng hổi, thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/35-milimet-yeu/42684/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.