Cô hoảngsợ quay đầu lại, chỉ thấy một nhân viên phục vụ đang nâng khay ngạcnhiên nhìn mình, có chút bối rối nói: "Cô à, cô có cần champagne không?"
Đường Mật thở phào, cầm lấy một ly nói: "Cảm ơn." Nhìn bóng dáng nhân viênphục vụ biến mất, cô uống một hớp rượu, chất lỏng lành lạnh làm cho thần kinh căng thẳng dần dần thả lỏng ra, trên ban công yên tĩnh, trongkhông khí se lạnh mang theo mùi thơm của gỗ thông, từ sau cánh cửa cách âm truyền đến tiếng ồn ào của các khách mời, lúc rõ lúc không, giốngnhư cách cô rất rất xa vậy.
Lúc này hẳn là đã an toàn, cô nghĩ.
Đột nhiên, một giọng nói tràn ngập dịu dàng không hề báo trước vang lêntrong bóng đêm, đôi môi mềm mại thoáng như ác ma mơn trớn vành tai cô:"Có thể mời tôi uống một ly champagne không?"
Ngón tay run lên, cái ly liền rơi thẳng xuống mặt đất, tựa như trái timkhông ngừng trầm xuống của Đường Mật vậy, mắt thấy ly thủy tinh mỏngmanh sắp rơi vỡ thành mảnh nhỏ, lại vào một giây trước khi chạm đất được tay Arthur vững vàng đỡ lấy, cũng vững vàng cầm trong lòng bàn tay. Anh liền nhấp một hớp trong ly, lộ ra nụ cười vui sướng: "Những ngày xanhau, có nghĩ tới tôi không? Mật Đường yêu dấu."
"Có, lúc gặp ác mộng." Đường Mật hít vào một hơi, ngẩng mặt lên thành thật trả lời.
"Vậy mà tôi lại không lúc nào là không nghĩ đến em, nhất là vào khi vếtthương bị nhiễm trùng." Arthur đến gần một bước, hai tay đặt lên lancan, thoải mái bao vây cơ thể cô giữa mình và lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/35-milimet-yeu/42682/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.