Vào ngaylúc Arthur chuẩn bị bóp cò, con sư tử trắng kia bỗng dừng động tác, sauđó từ từ lùi về phía sau, xoay người, lại lần nữa lẩn vào trong rừngrậm, thân hình trắng như tuyết sau khi lắc lư vài cái liền biến mất. Tựa như ánh trăng lơ lửng giữa những tầng mây dày đặc, khi bạn vừa địnhnhìn rõ bóng dáng yên ả kia, thì đã bị sương mù che khuất, đến cả việcnó có thật sự từng tồn tại hay không cũng không dám chắc lắm.
Đường Mật từ nãy vẫn im lặng nằm trên cỏ đột nhiên phát ra tiếng thét chóitai, âm thanh thê lương bồi hồi ở sát biên giới của sự sụp đổ, dễ nhậnra rằng cô đã bị hoảng sợ. Arthur cất súng, bước nhanh tới. Cúi ngườixuống, chỉ thấy khuôn mặt cô tràn đầy nước mắt, trong đôi mắt lóng lánhtrừ nước mắt ra thì chỉ còn hình bóng của anh, giống như anh là cứu tinh duy nhất của cô vậy.
"Tảng đá... Thẻ nhớ giấu ở chỗ tảng đá, đừng giết tôi, tôi không muốn chết!" Cô cúi đầu la to.
"Tôi nghe thấy rồi, đừng sợ, mọi việc đã qua rồi, cô bây giờ rất an toàn."Arthur mềm mỏng trấn an. Nâng cơ thể yếu ớt gần như không còn chút sứclực gì của cô dậy, giống như cầm một chiếc lá cây lìa cành lên vậy. Tócđen ướt sũng quấn lấy cánh tay anh, quyến luyến mà dịu hiền, cái trántrơn bóng của cô ngả vào trong ngực anh, không ngừng khóc thút thít.Loại xúc cảm mềm mại này làm cho anh cảm thấy cô giống như đã thuộc vềmình, nhưng lại giống như không phải, trong lúc mê muội đó, anh thấtthần giây lát.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/35-milimet-yeu/42677/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.