Trong rừng rậm tối om, giơ tay không thấy được năm ngón, không nhìn rõ đường ở nơi nào, thậm chí ngay cả dưới chân có đá hay không cũng rất khó phân biệt, thế nhưng dưới sự hướng dẫn của Arthur, Đường Mật đi cũng không quágian nan. Một tay anh dìu cô, tay kia dùng dao găm phác nhánh cây cùngcỏ tranh chắn phía trước, động tác nhanh chóng mà chuẩn xác, không hềtốn hao một chút sức lực dư thừa nào, bước chân trong mạnh mẽ mang theonhịp điệu linh hoạt nào đó, dễ nhận thấy là đã từng được huấn luyệnnghiêm ngặt về hành quân dã ngoại.
Trong bóng tối, Đường Mật được Arthur dìu, nhiệt độ cơ thể anh xuyên thấu qua cơ bắp rắn chắc vây quanh cô, cộng thêm tiếng hít thở trầm ổn, làm chothần kinh liên tục căng thẳng trong đêm nay của cô được thả lỏng, tất cả máu tanh cùng khủng hoảng xảy ra mấy tiếng đồng hồ trước thoáng như đãtrôi qua mấy kiếp, hiện tại chỉ còn rừng cây tĩnh lặng cùng anh dũngmãnh đang ở bên cạnh, làm người ta cảm thấy vô cùng an tâm. "Tin tưởngtôi" đây là lời anh từng nói, mặc dù cô từng một lần hoài nghi, nhưngbây giờ cô đã không tìm được lý do nào hoài nghi một người đàn ông bấtchấp cả nguy hiểm tính mạng để đến cứu mình nữa.
Anh ấy nhất định sẽ dẫn mình ra khỏi khu rừng, ra khỏi màn sương mù khổng lồ trên đỉnh đầu kia, cô bắt đầu tin tưởng như vậy.
Cuối cùng mặt trời cũng ló ra từ sau tầng mây, ấm áp và sáng sủa một lần nữa trở lại với khu rừng, gió
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/35-milimet-yeu/3183313/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.