Sáng sớm bắt đầu đổ mưa, trên đường đi làm, mưa càng lúc càng nặng hạt, tôi chưa bao giờ có thói quen mang ô theo người, vì vậy toàn thân ướt đẫm đến nỗi có thể nhìn xuyên thấu quần áo. Đến công ty, Vương Tiểu Tiện cũng ướt sũng, co người trên ghế, hồn bay phách lạc, nhìn xa xa, giống như cái xác chết trôi vừa được vớt lên bờ.
Tôi vừa lấy khăn giấy ra lau mặt, vừa hỏi Vương Tiểu Tiện, “Anh không phải vậy chứ, bình thường đến phấn rôm cũng hận không thể mang theo bên mình, hôm nay sao có thể không mang ô chứ?”.
Vương Tiểu Tiện ướt như chuột lột quay sang, “Tôi khiến bản thân mình thảm chút, sếp Vương chắc sẽ không nhẫn tâm mà hạ thủ đâu nhỉ?”.
“Ấu trĩ, nếu có quyết tâm thì anh chặt tay chặt chân cho ông ấy coi, nói không chừng lần này có thể bỏ qua cho anh”.
Tôi và Vương Tiểu Tiện run rẩy hoảng sợ ngồi vào chỗ đợi sếp Vương gọi, tới mười giờ hơn, sếp Vương bước ra khỏi phòng với vẻ mặt bình thường, nhìn về phía tôi và Vương Tiểu Tiện, ra dấu tay, tôi và Vương Tiểu Tiện lập tức đứng lên, kéo theo cái bóng run rẩy, theo đuôi sếp Vương vào phòng.
Sếp Vương chỉ ghế sofa, ý kêu chúng tôi ngồi xuống, ông đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía chúng tôi.
Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng tôi không nhịn được, “Tổng giám đốc Vương, lần này là lỗi lầm của tôi, tôi đã sai rồi…”.
“Hoàng Tiểu Tiên,” Sếp Vương ngắt lời tôi, “Cô nói xem khẩu hiệu trường các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/33-ngay-that-tinh/2457271/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.