Xuyến nói xong là ngoảnh mặt đi vào trong nhà, cô nhìn lên đồng hồ đã 7 giờ sáng luôn rồi.
Lật đật đi nấu cơm, làm xong cũng hơn 8 giờ, ba mẹ Xuyến ăn vội bữa sáng để đi ra đồng cày thuê cuốc mướn cho người ta.
Một mình cô ở nhà đợi mãi đợi mãi không thấy bóng dáng Gia Bách đâu. Đợi đến trưa Đăng Khôi đi học về, nó ăn cơm, nghỉ ngơi hai ba tiếng xong lên trường tiếp mà cũng chẳng thấy tăm hơi đâu.
Buổi chiều rồi lại đến buổi tối khi mọi người đã ăn xong bữa cơm chiều, Xuyến phụ Đăng Khôi dọn đồ trở lại phòng.
Ba mẹ cô thấy vậy liền ngăn cản:
“Sao lại dọn ra, vợ chồng là phải ngủ chỗ kín đáo chứ, ngủ ở ngoài sao được.”
Xuyến như hiểu ý mẹ, cô tỉnh bơ đáp:
“Không sao đâu mẹ, vợ chồng con ngủ đâu chẳng được, còn thằng Khôi nó đang tuổi ăn tuổi học cần phải có một cái nơi đàng hoàng tử tế chứ.”
Đăng Khôi nghe chị nói cũng không phản đối gì, bởi vì từ lâu cậu cũng muốn có một căn phòng riêng cho mình.
Xuyến và em trai tiếp tục dọn dẹp, mẹ ra sức ngăn cản, bà quát:
“Mẹ nói không được là không được mau dọn trở vào đi.”
Xuyến cau mày tỏ vẻ mất kiên nhẫn, cô nhìn mẹ nhẹ giọng:
“Không sao đâu mà.”
Nói rồi Xuyến lại tiếp tục thu dọn.
Bà Huệ bực quá, chạy ào lại chỗ Xuyến nắm lấy cổ tay cô lôi sòng sọc ra sau hè.
Tới gốc cây trứng cá, bà mới chịu buông Xuyến ra, Xuyến còn đang ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/30-ngay-lam-vo-ho/243240/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.