Phần 1
1.
Khi người đại diện gọi đến, toàn thân tôi đang đau nhức tới nỗi ngay cả ngón tay cũng không muốn động đậy. Đêm qua đúng là hành chết tôi rồi!
"Khương Mộc!! Em to gan lớn mật đấy nhỉ? Ngay cả vị thành niên mà cũng không buông tha luôn hả?"
"Hả?" Tôi vẫn chưa định thần kịp, mù mờ không hiểu cô ấy đang lảm nhảm cái gì nữa.
Cũng chẳng thèm đợi tôi trả lời, cái giọng oang oang của đầu bên kia lại bắt đầu tuôn ra:
"Ch.ết mợ nó, xong rồi! Nhanh, em mau bò lên hotsearch tự mà xem đi! Tra được danh tính nam sinh kia rồi, là thiếu gia nhà họ Phó ư? Ôi mẹ ơi, bà cố của tôi ơi! Chúng ta xong đời rồi!"
Sau khi cúp máy, tôi giơ hai chân lên trời, dùng sức đứng bật dậy, vội vàng lên xem hotsearch.
#Khương Mộc - tình chị em
#Khương Mộc - Phó Kí Bạch
Trong video đăng tải, tôi và Phó Kí Bạch đều đeo khẩu trang kín mặt, vóc dáng cậu ta cao lớn, cao hơn tôi rất nhiều, đứng bên cạnh nhau, nhìn còn có vẻ khá hợp mắt.
Có điều, chúng tôi không hề có bất kỳ hành động thân mật nào hết. Lúc đó, tôi chỉ đang kể chuyện cười, Phó Kí Bạch im lặng lắng nghe, cười lên mấy tiếng rồi thôi, ngoài ra không còn gì khác.
Chủ tài khoản đăng tin còn nói, vốn dĩ lúc đó đang rình đưa tin của một nữ minh tinh khác, vô tình bắt gặp tình huống này, mỡ dâng miệng mèo, vậy nên tiện tay anh ta quay chụp một chút lấy tư liệu đăng bài. Giọng điệu đăng lên còn giống như trách móc tôi làm hỏng việc lớn của anh ta vậy.
Biết ngay mà. Tôi chẳng qua cũng chỉ là một nữ diễn viên nhỏ kém nổi, dù có hoạt động bao nhiêu năm rồi thì cũng chỉ là người qua đường trong giới này, làm sao có thể khiến paparazzi tốn thời gian, giấy bút đi hóng hớt được?
Nay được bế lên hotsearch chẳng qua cũng vì Phó Kí Bạch đứng bên cạnh quá đẹp trai, cao ráo, quan trọng hơn chính là trên người cậu ta còn đang mặc bộ đồng phục học sinh Trung học.
Có không ít bình luận chửi mắng tôi:
"Trời đất, người ta còn đang mặc đồng phục học sinh mà Khương Mộc cũng không tha nữa!"
"Thế mới nói, các nam sinh ở bên ngoài nên chú ý một chút, phải biết tự bảo vệ bản thân, nếu không lại bị mấy bà dì bắt cóc đi đấy."
"Đúng là vô liêm sỉ, không có đạo đức! To gan vấy bẩn cả một nam sinh Trung học, người ta còn chưa trưởng thành đâu đấy."
....
Tất nhiên cũng có một vài bình luận lên tiếng bảo vệ tôi:
"Khương Mộc nói chuyện với nam sinh Trung học thì làm sao nào? Thế bây giờ đi ngang qua trường mẫu giáo chắc tôi cũng không dám bấm còi quá, lỡ như lại làm chồng tương lai của tôi hoảng sợ."
"Cẩu độc thân như tôi nguyện phát tâm dùng hai mươi cân mỡ trên người đổi lấy một lần được nói chuyện cùng trai đẹp như cô ấy!"
"Thôi đừng cãi nhau làm gì. Đẩy thuyền đi, mạnh dạn đẩy thuyền chờ ngày Khương Mộc rước được nam sinh này về nhà, tôi nguyện ý chờ tin."
Hờ hờ, cũng chỉ là một chiếc video bình thường thôi, qua vài ngày nữa sẽ lại sủi tăm luôn ấy mà.
Nhưng có lẽ chính vì sức hút quá nổi bật của Phó Kí Bạch khiến người ta ấn tượng mãi không thôi, chỉ mất một chút thời gian, danh tính của cậu ta đã bị đào ra.
Con trai của Phó Kim An, tổng giám đốc của tập đoàn Phó thị!!
Sức nóng dư luận lại lập tức bùng lên!
2.
Yêu nghề kính nghiệp bao năm không ai thấy, cười nói với trai đẹp một chút cả nước hay!
Hầy! Đâu ai biết lúc đó tôi chỉ đơn giản là đang cùng đứa con trai lớn đi đánh cầu lông đâu chứ? Chụp thế này mà cũng chụp?
Nhìn dư luận đang ầm ĩ không thôi, suy nghĩ một hồi, tôi quyết định gọi điện cho người đại diện:
"Này, nếu em nói Phó Kí Bạch là con trai em, chị có tin không?"
Người đại diện của tôi nổi giận:
"Năm nay em hai mươi lăm tuổi, con trai em mười bảy tuổi, em tưởng chị bị ngu à?"
"Vậy... Nếu em nói, em với Phó Kim An đã kết hôn rồi, chị có tin không?"
Đầu dây bên kia phì cười:
"Trời còn chưa kịp tối đã vội vàng ngủ mơ nói sảng rồi."
Tôi tắt máy, chụp ảnh giấy chứng nhận kết hôn gửi qua, đối phương im lặng mất năm phút liền. Sau đó, điện thoại lại đổ chuông, đầu dây bên kia là tiếng hét long trời lở đất:
"Khương Mộc!!! Đúng là bực mình chết được! Đây là chuyện lớn đấy! Phó Kim An, là Phó Kim An của tập đoàn Phó thị đấy!"
"Chị à, nếu lần đó, chị không nhất quyết bắt ép em tham gia bữa tiệc kia thì chắc cả đời này em có nằm mơ cũng không gặp được chuyện tốt như vậy đâu."
Nhớ lại hôm đó, Phó Kim An gặp tôi, chủ động đề nghị:
"Tôi bận bịu với công việc, kết hôn với tôi đi, cũng không có yêu cầu gì quá đáng, chỉ hy vọng cô có thể chấp nhận làm mẹ kế của con trai tôi là được."
Nhìn hết một lượt dáng dấp của Phó Kim An: vai rộng, eo thon, chân dài thẳng tắp, dáng vẻ nho nhã, vẻ ngoài điển trai dịu dàng ở độ tuổi ngoài ba mươi, tôi điên cuồng gật đầu.
Trước lúc kết hôn, Phó Kim An cho người làm một bản hợp đồng hôn nhân cho tôi ký, luật sư đọc to điều khoản trước mặt mọi người:
"Mỗi tháng tiền tiêu vặt một trăm vạn, được cấp thêm một thẻ phụ tuỳ ý sử dụng."
Ôi mẹ ơi, trên đời này lại có thể có chuyện tốt như thế rơi xuống đầu tôi sao??
Không cần mang nặng đẻ đau nhưng vẫn được làm mẹ! Chồng là con rùa vàng làm ra không biết bao nhiêu tiền lại mặc sức cho tôi tiêu pha! Hơn nữa anh ta lại còn không về nhà!!
Khỏi cần nghĩ nhiều, đối với chuyện tốt như này, tình cảm chân thành không đáng một xu!
Vậy nên ngay ngày hôm sau, tôi và Phó Kim An đã cùng đi đăng ký kết hôn. Sau đó, anh ta bắt đầu xách hành lý đi công tác triền miên.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta còn trẻ như vậy thì con trai chắc cũng không lớn lắm, tôi quyết định mua một thứ gì đó làm quà gặp mặt. Tôi chi ra một khoản tiền không nhỏ, mua đủ thứ sữa bột, tã bỉm, lại còn chu đáo ghé hiệu sách tìm mua một loạt sách dạy chăm sóc trẻ sơ sinh, sách dạy kỹ năng cùng con vượt qua khủng hoảng tuổi lên ba,... cùng kha khá đầu sách nuôi dạy con cái.
Nhất định phải làm một người mẹ kế tốt nhất trên đời mới được!
Dù sao thì mức lương hơn ba vạn một ngày cũng ăn đứt cát-xê đi diễn cả tháng của tôi cộng lại. Không làm cho tốt thì thật đúng là ngu quá rồi!
Ngôi biệt thự của Phó Kim An nằm ngay giữa trung tâm thành phố xa hoa sầm uất, không thể tưởng tượng được giá bán ra phải cao tới mức nào mới mua được nó. Có điều, vừa bước vào cửa tôi đã lập tức gặp người quen. Bốn mắt nhìn nhau, im lặng mất một lúc lâu.
Người đó đột nhiên đứng dậy, chạy tới ôm chầm lấy tôi, hỏi bằng giọng điệu phấn khích vô cùng: "Chị, chị tới tìm em sao? Sao chị biết em ở đây?"
"Phó Kí Bạch? Gia đình cậu sống ở đây ư?"
"Đúng rồi chị ơi." Phó Kí Bạch gật đầu lia lịa.
Tôi choáng váng, não chập mạch mất mấy giây:
"Cậu cũng họ Phó. Vậy... Phó Kim An là gì của cậu? Anh trai hả?"
Phó Kí Bạch bối rối gãi đầu, sau đó lại vui vẻ trả lời:
“Không phải. Đó là ba em."
Không gian bỗng dưng im ắng lạ thường.
Tôi vốn dĩ đã biết mối quan hệ của những người giàu có và quyền lực thật sự rất phức tạp. Chỉ là tôi không nghĩ hóa ra nó lại phức tạp đến mức này luôn!
Phó Kí Bạch lắc lắc tay tôi:
“Chị, hôm nay chị có gì muốn nói với em hả?"
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành ấy, lấy lại tinh thần, chậm rãi mở miệng:
“Có lẽ... cậu nên gọi tôi là mẹ thì hơn."
Phó Kí Bạch:?????
3.
Kể ra cũng khá may mắn, kể từ khi kết hôn tới giờ, Phó Kim An cứ liên tục đi công tác không về nhà.
Anh ta cũng không gây khó dễ gì cho tôi, chỉ yêu cầu tôi làm theo hợp đồng, chăm sóc cậu con trai của anh ta thật tốt là được.
Tôi đã rất cố gắng sắp xếp chu toàn cho cuộc sống của Phó Kí Bạch, cố gắng làm sao cho cậu "con trai lớn" này được nếm trải đủ sắc màu cuộc sống, phát triển toàn diện về mọi mặt đạo đức, thể chất, trí tuệ.
Tôi bắt ép cậu ta đi vào khuôn khổ, ăn đúng giờ, ngủ đúng giấc, cùng tôi học tập, rèn luyện thể thao. Tôi đã hạ quyết tâm phải làm một người mẹ kế tuyệt vời nhất trên đời.
Ai có dè đang sống tốt bỗng dưng lại bị chụp ảnh!
Tôi đành đứng dậy sửa soạn rồi đi tới gõ cửa phòng Phó Kí Bạch. Cậu ta nhanh chóng mở cửa, trên người chỉ mặc độc một chiếc quần đùi.
Hai cánh tay rắn chắc, đường nét cơ thể rõ ràng, cơ bụng hoàn mỹ, còn có cả đường nhân ngư quyến rũ...
Cậu ta ôm chầm lấy tôi:
“Sao đột nhiên lại đánh thức em vậy? Em buồn ngủ quá, không biết đâu đấy, chị phải chịu trách nhiệm."
Hơi thở ấm nóng cứ liên tục phả vào cổ tôi khiến tôi không dám động đậy. Não bộ tôi không ngừng nhắc nhở tôi còn chuyện khác quan trọng hơn.
"Phó Kí Bạch, cậu đã xem hotsearch hôm nay chưa?"
Tôi vừa nói vừa thuận tay đẩy cậu ta tránh ra.
Không đẩy được!
Giọng nói trầm thấp của cậu ta sát rạt bên tai:
“Em biết rồi. Cũng không phải chuyện gì to tát."
Lại còn không phải chuyện gì to tát nữa á?
Nếu làm rõ chuyện ra thì tôi cũng không bị ảnh hưởng gì mấy, nhưng liệu có ảnh hưởng nghiêm trọng tới giá cổ phiếu của tập đoàn Phó thị không? Nếu có, chắc chắn Phó Kim An sẽ cắt hết tiền tiêu vặt của tôi mất.
Ngay lúc tôi đang rối bời, phía sau lưng đột nhiên xuất hiện một giọng đàn ông trầm thấp:
“Hai người đang làm cái gì vậy?"
Tôi vội vàng dùng sức đẩy Phó Kí Bạch ra xa.
Chết mất thôi! Sao Phó Kim An lại quay về vào lúc này không biết!
——
Nội tâm ông chồng ba mươi tuổi Phó Kim An:
“Tôi liều mạng, hùng hục làm việc kiếm tiền, vậy mà ở nhà vợ với thằng con trai làm gì thế này không biết!!!"