8:00
Lời này Trương An Ngạn nói với Ngô Gia không ít lần, từ lúc Ngô Gia lần đầu gập ghềnh đi theo Trương An Ngạn cùng nhau bắt quỷ, Trương An Ngạn đã có thói quen bảo vệ Ngô Gia ở phía sau mình, mỗi lần trước khi nhận ủy thác đều phải dặn dò nửa ngày.
Người sư phụ như Trương Tắc Hiên cũng chưa từng tốn nhiều tâm tư như thế giống Trương An Ngạn, hơn nữa đó Ngô Gia cũng thân với Trương An Ngạn, cuối cùng người làm thầy được an nhàn, tiểu đồ đệ có đại đồ đệ mang, bản thân mình chỉ cần nghỉ ngơi hưởng thụ cuộc sống.
Chờ Trương An Ngạn đi rồi, Ngô Gia đã có thể không cần chỗ dựa, Trương Tắc Hiên nuôi thả, chỉ có lần đầu tiên Ngô Gia tự mình xử lý công việc là nói nhiều vài câu, thấy Ngô Gia trở về suôn sẻ, sau đó cả câu nhắc nhở cũng lười nói.
Ngô Gia cách Trương An Ngạn bốn năm nghe được câu dặn dò đã lâu, nhất thời có chút ngớ ra, đầu óc nóng lên ôm ngang Trương An Ngạn một chút.
Trương An Ngạn đang hết sức chăm chú nhìn mặt Hồng lại bị Ngô Gia ở phía sau ôm lấy mà hết hồn, cằm Ngô Gia để lên vai anh, Trương An Ngạn nghiêng đầu nhìn bên hông, hỏi: “Ngô Gia?”
Ngô Gia tự nhiên cảm thấy xấu hổ, lại luyến tiếc buông tay, đem đầu vùi vào cần cổ Trương An Ngạn không hé răng cũng không cử động.
Trương An Ngạn đợi một hồi, thấy Ngô Gia không có phản ứng gì, liền giơ tay vỗ nhẹ tay đem để ở eo mình của Ngô Gia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/24-gio/1690528/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.