Việc Hiền nhiễm bệnh đã khiến Hoàng cảm thấy sụp đổ rồi, virus biến chủng nữa sao. Trong đầu Hoàng hiện tại rất mông lung, hai bên tai thì kêu o o, trống rỗng, tại sao, tại sao ông trời lại bất công với anh đến thế, anh đã làm gì sai chứ? Hiền đã làm gì sai chứ? Cô ấy là một người rất tốt mà. Nước mắt anh cứ thế liên tục rơi. Cớ sao lại khiến anh và cô trở nên bi đát đến thế? Cớ sao? Tuyết tiếp tục:
- Em biết đấy virus biến chủng chỉ có khoảng 2% người nhiễm, tỉ lệ tử vong lên đến 91%, chị không bi quan nhưng chúng ta đôi khi phải chấp nhận sự thật rằng khi chúng ta cố gắng hết sức cũng sẽ có lúc không thành công!
Hoàng chìm trong suy nghĩ của mình, mọi thứ thật tệ. Anh biết rõ, bản thân anh vẫn chưa trị khỏi được bất kì ca nhiễm biến chủng nào. Cả cái bệnh viện này cũng chưa từng. Cô sẽ chết trong vòng tay anh sao? Anh vẫn chưa nói lời yêu với cô. Anh trở nên khờ dại. Đôi mắt chuyển màu đỏ, vẫn còn 9% ngoài kia được chữa trị, Hiền phải nằm trong số đó. Anh đứng dậy, chạy ngay đến phòng làm việc. Mở máy tính lên anh xem tất cả những tài liệu về virus biến chủng cũng như là phác đồ điều trị.
Tuyết thấy Hoàng như vậy trong lòng có chút bất an, nếu thật sự Hiền không tỉnh lại thì chị sẽ chẳng tưởng tượng nổi Hoàng sẽ trở thành một con người thế nào. Quay lại với đứa trẻ trước khi mẹ anh mất hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/21-ngay-yeu/2543419/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.