Nghe thấy vậy, Hoàng rất lo sợ, dưới đất? Đức đã từng nhảy từ tầng ba xuống. Phòng bệnh bình thường, cửa sổ rất nhỏ, không thể để một người trưởng thành chui qua được. Chỉ có thể là sân thượng, Hoàng nhanh chóng chạy đến thang máy. Hiền nghe thấy cuộc hôin thoại thì liền nghĩ đơn giản là đất là đất, cô chạy ra ngoài bệnh viện, Đức hoàn toàn có thể chạy ra đường và gặp tai nạn.
Thang máy quá lâu, Hoàng vụt chạy đến thang bộ, anh cần lên tất cả 24 bậc cầu thang để đến sân thượng. Anh chạy, chạy thật nhanh, chạy bằng tất cả những gì anh có, anh không thể để mất em trai mình được.
Hiền đứng trước cửa bệnh viện, xem xét xung quanh xem Đức có thể đang ở đâu. Bỗng dưng có một người từ sau ôm lấy cô.
- Chị yêu! Chị đến thăm em đúng không? Em vẫn khỏe! Chị suy nghĩ lại rồi đúng không?
Chính là Đức, thì ra cậu ta chẳng bị gãy chân gì cả, hoàn toàn khỏe mạnh, tất cả cũng chỉ là lừa gạt. Cô chợt cảm thấy kinh tởm với người trước mặt mình, vội xô Đức tránh xa người mình.
- Tôi không ngờ cậu là một người như vậy đấy! Cậu lừa anh ấy và cả bố của cậu nữa! Thật đáng khinh!
- Em đáng khinh ư? Tất cả là vì chị đấy! - Hoàng hét lên.
- Vì tôi sao? Tất cả đều là vì cậu thôi! Cậu ích kỷ chỉ biết yêu bản thân mình thôi! - Hiền nóng nảy.
- Chị thì biết cái quái gì chứ? Suốt bảy năm qua, em luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/21-ngay-yeu/2543400/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.