#30. Chia tay…
Lại Kiệt vẫn chưa chiêu mộ đủ thành viên, mặc dù anh ta đã ra sức vận động hầu hết những người có thể.
Vào buổi chiều cùng ngày, có người đến gõ vang cánh cửa phòng Lưu Nghiễn đang ở.
“Chuyện gì đấy?” – Lưu Nghiễn nâng mắt hỏi.
Đặng Trường Hà bày ra vẻ mặt chừng như băn khoăn, chốc sau mới nói: “Mọi người bảo tôi tới hỏi ý của anh.”
“Vào ngồi đi.” – Lưu Nghiễn ngoắt bảo – “Lại Kiệt đã nói gì với các cậu?”
Đặng Trường Hà do dự không nói, mãi đến khi Lưu Nghiễn cướp lời: “Cậu biết tính của tôi rồi đấy, không nói thì về đi, đừng làm mất thời gian của nhau.”
Đặng Trường Hà bèn mở miệng: “Lại Kiệt nói với rất nhiều người rằng… Nếu chúng ta không góp sức đi cứu người, anh ta… sẽ không thể gửi điện báo xin trợ giúp, vậy thì… đội cứu viện sẽ không bao giờ đến, mãi cho tới khi anh ta xác nhận nội thành Tây An và khu vực lân cận không còn người sống sót mới thôi. Tạ Phong Hoa còn nghe thấy anh ta nghiêm túc nói với Mông Phong là…”
“Nói gì?” – Lưu Nghiễn kinh ngạc không thôi, cậu khẽ gặng hỏi.
“Anh ta nói: “Tôi thay mặt quân đội và nhân dân thỉnh cầu cậu”.” – Đặng Trường Hà thở dài.
Cậu ta đưa mắt nhìn Lưu Nghiễn, Lưu Nghiễn chỉ nói: “Không phải Văn Thư Ca đã gia nhập rồi sao? Anh ta còn muốn thêm bao nhiêu mới vừa?”
Đặng Trường Hà lắc đầu: “Có thể là tôi, cả anh và Mông Phong, Trương Dân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/2013-2/3176135/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.