*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit Tiểu Vân + Beta Winnie Huynh
Chẳng trách nó cả ngày buồn bực sầu não bất an.
Chẳng trách nó mỗi ngày đều mặc cái áo sơmi mùa thu tay dài.
Chẳng trách nó sợ hãi khi phải ở trước mặt ba tấu đàn cello!
“Lịch Ương, cùng anh đi Mỹ du học được không?”
Buổi trưa giữa mùa hè, ở trong phòng để đàn cao cấp của Nguyệt Thần, một đôi mắt, lóe sáng dao động.
“Anh Nguyệt Thần, anh…” Trong lòng Lịch Ương nổi lên một trận buồn phiền, “buồn phiền” kia, là một loại kích động.
Nguyệt Thần cười cười, giống như thường ngày ôm nhẹ lấy nó, thấy đôi vai gầy yếu kia không có giãy dụa, thì càng ôm mạnh hơn nói: “Có anh chăm sóc em, em chỉ cần cố gắng tiếp tục học đàn cello em thích là được rồi. Anh vẫn luôn ở sau giúp đỡ em, được không?”
“…” Khuôn mặt trắng xanh xao vì bị “thức đêm” liên tục, không dám lên tiếng.
Nguyệt Thần ngồi xuống đối diện Lịch Ương, nhìn nó. Kỳ thật ngay cả chính y cũng không biết, giờ phút này trong ánh mắt y đang có một sự “uy hiếp” không rõ ràng, nhẹ nhàng bắt lấy đầu ngón tay trái thon dài của Lịch Ương: “Anh lo lắng cho em, tháng mười năm nay anh sẽ rời đi, đi học viện âm nhạc New York Julia đào tạo chuyên sâu, có lẽ… Sau này sẽ không trở về nữa.”
“…!” Lịch Ương bất đắt dĩ nâng lên ánh mắt muốn nói rồi lại thôi.
Nguyệt Thần nói tiếp: “Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/2-2/103438/quyen-2-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.