Một lát sau, tôi mới nhận thức được việc Na Na đang mang thai, liền nói:Đợi chút, em đừng leo ra, để anh quay xe nếu không thì ngày mai em lạiphải leo vào.
Na Na bảo: Không sao đâu, em sẽ leo ra. Nói xong thì cũng leo được một nửa rồi.
Tôi đỡ cô ấy đi lên.
Na Na hỏi tôi: Chúng ta ở cùng một phòng sao?
Tôi nói: Tất nhiên rồi, hay em vẫn muốn giả bộ ngây thơ ở một phòng riêng?
Na Na bảo: Không phải, em sợ anh thuê hai phòng, em sẽ rất sợ.
Tôi cười hỏi: Em sợ gì, chẳng phải đã nói vứt em ở chỗ này, em vẫn sống tốt sao?
Na Na đáp: Nói thì nói như thế, nhưng ban đêm em vẫn thấy sợ. Ban ngày thì không sao.
Tôi nói: Chúng ta lên tầng đi.
Na Na như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tôi hỏi: Em sao thế?
Na Na bảo: Thực ra, em…
Trong tay tôi đang xách mấy túi đồ nặng trình trịch, lo lắng thúc giục cô ấy: Thực ra thì em làm sao?
Na Na bảo: Em đói.
Tôi cười nói: Thật là, anh quên mất, em ngủ say cả quãng đường, còn anh cứ thế mà ăn, giờ no sắp chết rồi đấy.
Na Na nói: Vậy em chỉ cần ăn bát mì thôi là được, chúng ta vẫn còn xúc xích mà.
Tôi bảo: Thôi, để anh đưa em đi ăn chút gì đó.
Na Na nhìn tôi, không từ chối, trông điệu bộ có vẻ đói lắm rồi đây.
Tôi mở cửa xe, Na Na lại chui đầu vào. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1988-toi-muon-noi-chuyen-voi-the-gioi/2724234/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.