Anh ta bảo: Ừm, vì cứ quanh quẩn mãi ở Bắc Kinh, nên các tế bào nghệ thuậtcũng đang dần khô kiệt rồi, cần một làn gió mát chốn sơn cước, cần mộtthứ quả lạ trong cuộc hành trình làm anh tổn thương, quả lạ em có hiểukhông, quả có nghĩa là các cô gái, Bắc Kinh bọn anh đều gọi như vậy,trước tiên em cần phải quen với cách gọi này, nếu em đến Bắc Kinh mànghe không hiểu, thì nực cười lắm.
Em nói: Vâng, Quả Nhi, em là Quả Nhi. Anh ta nói tiếp: Ừm, cái tên này thật sự rất cô đọng, em tên là gì?
Em nói: Em tên là Băng Băng.
Anh ta nói: Em đã có nghệ danh rồi cơ à, vậy thì, em vẫn tên là Băng Băng,nhưng em cần phải đổi tên mình, vì Bắc Kinh đã có hai Băng Băng rồi, embiết không, nên trong tên của em có thể có chữ Băng, nhưng em cũng cóthể kết hợp với chữ Quả, gọi là Băng Quả đi. Em thấy thế nào, một sự kết hợp hoàn mỹ giữa không khí nghệ thuật và phong phạm uyển chuyển.
Em nói: Băng Quả, vâng.
Anh ta đột nhiên lại lắc đầu lên tiếng: Băng Quả, không được, nghe cứ như tên thuốc phiện ấy.
Em nghe thấy thế mới lên tiếng: Không sao, thuốc phiện khiến người ta phải nghiện.
Lúc này, hai mắt anh ta chợt sáng lên, nói: Thật là ý tưởng hay, ý tưởnghay lắm, anh nghĩ kỹ rồi, nếu làm cho em một cuốn album, thì cái tên của album đó sẽ là Băng Độc, em thấy hay chứ.
Khi đó nước mắt emtrào ra không thể kìm nén được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1988-toi-muon-noi-chuyen-voi-the-gioi/2724203/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.