Tôi hỏi: Sao vậy Na Na?
Na Na nắm chặt vạt áo của tôi, nức nở: Em xin lỗi.
Tôi hỏi, giọng gấp gáp hơn: Na Na, rốt cuộc có chuyện gì?
Na Na nói: Em xin lỗi, em đã lừa dối anh.
Tôi đột nhiên cảm thấy chân không đứng vững, vội vàng hỏi: Sao?
Na Na nói: Em cầm tiền của anh, nhưng không đặt phòng mà lẻn đi mất.
Tôi định thần lại khẽ à lên một tiếng.
Na Na nói tiếp: Em xin lỗi.
Tôi hỏi: Vậy em, sau đó, em…
Na Na bảo tôi: Lúc đó em đến quầy lễ tân của khách sạn, rồi lẻn đi qua cửa sau. Chắc anh đã đợi rất lâu, nên em không thấy anh đâu nữa.
Tôi đáp: Ừ, cũng đợi một lát gì dó.
Na Na hỏi tôi: Anh muốn lấy lại số tiền đó không? Giờ em có thể trả lại anh, nhưng em đã tiêu mất một ít rồi.
Tôi bảo: Không cần. Tại sao em có thể không nói lời tạm biệt mà ra đi như thế.
Na Na nói: Em xin lỗi, em sợ anh sẽ bỏ rơi em, em biết anh sẽ bỏ rơi em,việc này vốn chẳng liên quan gì đến anh, nhưng em vẫn thấy sợ, em đãchẳng còn đồng nào rồi, nhưng em lại không thể hỏi anh được.
Tôi đã bước vào vở kịch, thực tế trong lòng cũng hơi bực mình: Thế là em cầm tiền bỏ đi à?
Na Na nói: vâng.
Tôi bảo: Lẽ nào anh không quan trọng bằng mấy ngàn tệ đó sao?
Na Na trả lời: Không phải.
Tôi hơi cao giọng hỏi: Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1988-toi-muon-noi-chuyen-voi-the-gioi/2724198/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.