Na Na bảo: Bọn chúng không thu hơn ba trăm nhưng giữ của em mười tệ để gọi xe về.
Tôi hỏi: Không phải chuyện đó, là cái yêu cầu khác chúng đưa ra ấy.
Na Na bảo: Thì em đành phải phục vụ từng thằng thôi, nhưng em yêu cầu làtừng thằng một, hơn nữa những người khác phải đứng ngoài xe đợi đếnlượt. Đằng nào thì em cũng làm cái nghề này rồi, thêm một tên thì cũngchẳng nhiều lên, ít một kẻ thì cũng chẳng ít đi, chí ít là cũng không bị phạt nữa.
Tôi trầm tư không nói gì.
Na Na bảo: Sau này em nghĩ, em cũng nên giống bọn chúng, cũng phải có cái máy ghi âm cất ởtrong túi, nếu gặp chuyện gì thì ghi lại, sau đó báo lên những đơn vị có liên quan, ít nhất thì bọn chúng cũng mất việc, đây gọi là tự bảo vệquyền lợi của mình. Hôm đó em đau lòng lắm, tất nhiên, cơ thể em cũngđau nữa, nhưng cái chính là đau chân. Sớm biết thế em đã không đi đườngđó, xôi bỏng hỏng không cả. Nhưng nửa tháng sau, em cũng tậu được mộtchiếc bút ghi âm.
Tôi nhìn cô ấy vẻ rất đỗi kinh ngạc, nói: Em được đó, dám nghĩ dám làm, thế sau đó em có thành công không?
Mặt Na Na tối sầm lại, nói: Sau đó thất bại, cái bọn lần trước bắt em chỉlà bọn dân phòng, sau này em gặp cảnh sát, không có thương lượng gì hết. Hơn nữa bọn họ còn khám người em lôi ra cái máy ghi âm. Đang đúng thờiđiểm chính phủ có chính sách khoan hồng, những gái mại dâm khác chỉ bịbắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1988-toi-muon-noi-chuyen-voi-the-gioi/2724194/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.