Tôi hỏi: Sao vậy?
Na Na bảo: Em không thích Đàm Vịnh Lân, nên không muốn đứng trước cửa hàng giày đó.
Tôi khởi động xe, lùi lại phía sau khoảng hai mươi mét, chầm chậm tiến vào phạm vi hiệu giày của Trương Quốc Vinh.
Tôi kéo mạnh tay phanh, nghiêng người quay sang Na Na nói bằng một giọngrất chân thành: Na Na, em nghe anh đi, nhìn anh này, em phải nhớ kỹ, em…
Mụ chủ hiệu giày đập tay vào cửa kính xe tôi, gào tướng lên: Anh khôngđược đỗ xe ở đây, chắn ngang trước cửa hàng tôi thế này, buôn bán làm ăn gì nữa chứ.
Tôi lại phải kìm nén cảm xúc của mình xuống, ngó ra hỏi bà chủ: Trên đường này có chỗ nào đỗ xe được không?
Bà chủ chỉ tay nói: Đi đến phía trước khoảng hai mươi mét.
Na Na bảo tôi: Đi thôi, không đỗ lại nữa, chúng ta lên đường thôi.
Tôi bẻ bánh lái, quay xe rẽ ra khỏi con phố náo nhiệt này, tiến vào đườngquốc lộ gồ ghề, mấp mô. Phía đối diện là một cây xăng rất lớn. Vừa điqua nơi phồn hoa nhộn nhịp, phía trước mắt tôi giờ là bóng tối mù mịtnuốt gọn con đường trải dài hun hút, tôi vốn chẳng mong mang theo nhữngthứ mình không có tí cảm giác xúc gì, đặc biệt lại là một người phụ nữmang thai, cùng tiến vào chặng đường tối tăm, nhưng tôi cũng không cócách nào bỏ cô ấy lại mảnh đất phồn hoa đó. Tôi đã biến cô ấy trở thànhmột người bạn đồng hành trong chuyến hành trình của mình, một người mẹđáng thương, thế nhưng tôi lại chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1988-toi-muon-noi-chuyen-voi-the-gioi/2724185/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.