Thời tiết đang dần trở nên tệ hơn, nhưng tôi cũng phải lên đường thôi. Tôilái chiếc xe du lịch đời 1988, rẽ quặt vào quốc lộ 318 trong đêm tối mịt mù bao phủ bởi một màu đục ngầu mà không rõ là sương mù hay ám khí.Chiếc xe của tôi rõ ràng là màu trắng ngà, vậy mà mấy cô em xinh tươimỗi lần thấy nó đều thốt lên: Ôi, màu trắng sữa. 1988 đáng ra đã ra đitừ lâu rồi, tôi mua nó chỉ bằng giá của một đống sắt vụn, nhưng cũng may nhờ có thằng bạn tôi nó mới được trở lại hình hài như ngày hôm nay. Tôi và thằng bạn nhìn thấy 1988 nằm lăn lóc ven đường, lúc đó chỉ còn trơlại cái vỏ và bộ khung xe.
Thằng bạn bảo tôi, trong xưởng của nótrước đây, cũng có một con xe như thế, linh kiện đa phần vẫn tốt, muathêm một vài phụ tùng thay thế vào nữa là ổn.
Tôi hỏi nó: Giấy tờ xe làm thế nào?
Bạn tôi nói: Thì dùng giấy tờ của cái xe hỏng chứ sao.
Tôi hỏi: Chủ xe của nó liệu có đồng ý không? Nó thản nhiên: Chết rồi. Tôibăn khoăn: Gia đình của người ta chắc cũng không muốn thế đâu. Còn aiđâu, chết hết trong cái xe hôm đó rồi - thằng bạn tôi nói. Tôi áy náy:Thế chẳng phải là vô đạo đức lắm à?
Thằng bạn bảo: Đáng ra là nócũng đi chầu trời lâu rồi đấy, bây giờ mày là người cho nó được sốngtiếp. Vậy nên phải đặt cho nó một cái tên.
Tôi hỏi lại: Xe này sản xuất khi nào?
Nó cúi xuống lúi húi trong gầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1988-toi-muon-noi-chuyen-voi-the-gioi/2724159/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.