Lúc này khoảng hơn bảy rưỡi, tôi đoán chừng người nhà họ Lý đã dậy cả rồi nên nhanh chóng chuẩn bị xuất phát, vỗ vỗ mặt mình vài cái rồi bước nhanh ra ngoài.
Tôi ngồi lên xe đạp, thầm nghĩ cái tên Lý Ngôn Tiếu này cũng hay thật, đi mà không thèm mang theo cái gì, thế chẳng phải tự bức tử chính mình sao? Tôi đạp được một đoạn, đột nhiên chiếc xe lảo đảo muốn ngã xuống. Tôi lập tức nhìn xuống dưới, phát hiện dây xích bị kẹt cứng ngắc, đạp thế nào cũng không được. Đành chịu vậy, tôi nghĩ thôi cứ đi bộ cho rồi, liền để xe đạp bên đường, đi bộ.
Thật ra lòng tôi rất loạn, không biết người nhà họ Lý sẽ phản ứng thế nào? Không sao, cùng lắm cũng chỉ có thể đập tôi một trận mà thôi. Nhưng có một vấn đề tôi lo lắng nhất là – nếu Lý Ngôn Tiếu không ở nhà, như vậy tôi phải đi đâu để tìm anh? Có thể là bệnh viện, vậy sau đó thế nào?
Không sao cả, quan trọng nhất bây giờ là phải vực dậy lòng can đảm.
Đi khoảng hơn buốn mươi phút, lúc này tôi đã đứng trước cánh cửa vô cùng quen thuộc. Tôi có tật giật mình nên nhìn một vòng phía sau, cửa nhà chú đóng chặt, chắc bây giờ họ đã đi làm rồi. Hôm nay là chủ nhật nhưng họ cũng không thể rảnh rỗi.
Tôi hít sâu một hơi, dùng sức gõ cửa. Giống như xuất hiện ảo giác, trước mắt tôi hiện lên cảnh tượng của mấy năm về trước, quãng thời gian vô cùng bình thường, tôi đến nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1976-2/2115918/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.