Sau khi Hứa Duy dỗ dành được thiếu gia nhà mình đã cảm thấy đại sự đã xong, còn về phần đánh nhau, căn bản cũng không coi đây là vấn đề quan trọng gì. Như cô suy nghĩ, sự việc được giải quyết rất nhanh chóng.
Mặc dù Lư Hoan rất ngây thơ, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có thời điểm không bị ngốc, cô biết bản thân đi tìm người đánh Chung Hằng là chuyện lớn, thế nên nhất quyết ngậm chặt miệng cự tuyệt nói ra nguyên nhân đánh nhau, mà Hứa Duy thì càng không muốn kéo Chung Hằng vào. Vì vậy cũng không nói câu nào, giằng co như vậy thấy cô giáo cũng không có cách nào. Cuối cùng trước sự chứng kiến của hai giáo viên và thầy chủ nhiệm, hai người làm bộ nói lời xin lỗi.
Về phần kiểm điểm bản thân khẳng định là không thể thiếu.
Hứa Duy dựa theo yêu cầu của thầy chủ nhiệm Trần Quang Huy, lúc giờ họp lớp đứng đọc bản kiểm điểm một ngàn chữ. Bởi vì trong trường học lực chú ý của Chung Hằng rất ảnh hưởng, một trận của Hứa Duy và Lư Hoan không thể tránh khỏi bàn tán, đi học liên tục một tuần trong trường luôn có người quay đầu nhìn cô, xen lẫn những giọng nói nhỏ xì xào bàn tán, đến mức Chung Hằng tức giận trừng người ta rất nhiều lần.
Nhưng sau chuyện này, dường như thầy Trần Quang Huy không có ý định tiếp tục đối với bọn họ một mắt nhắm một mắt mở nữa. Thầy không tiện liên hệ với người nhà Hứa Duy, thì lập tức ra tay với bên Chung Hằng.
Kết quả là tới giữa trưa ngày thứ hai,không có gì báo trước Hứa Duy đã gặp được chị của Chung Hằng tại văn phòng. Lúc này Chung Lâm cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng cô là lấy thân phận người nhà của Chung Hằng tới Hứa Duy không khỏi có chút khẩn trương. Vẫn là lần đầu tiên trải qua loại tình huống này.
Cô yên lặng đứng ở một bên, nghe Trần Quang Huy uyển chuyển nói với Chung Lâm vấn đề cô và Chung Hằng yêu sớm.
Không thể không nói, thầy giáo Trần bình thường nhìn thân thiện, hòa ái với học sinh, nhưng khi nói với phụ huynh lại là một kiểu khác, tẩy não rất có công hiệu. Hứa Duy nghe một lúc kém chút nữa cảm thấy nếu cô và Chung Hằng vẫn tiếp tục yêu đường, thì là chuyện đại nghịch, hậu quả khôn lường.
Mắt thấy thầy giáo Trần đang quanh co lòng vòng khuyên Chung Lâm nên quản thúc em trai mình nhiều hơn, Hứa Duy cảm thấy tai kiếp này Chung Hằng khó thoát, sau khi trở về tám phần là một trận mắng ập xuống. Cô vụng trộm liếc qua Chung Hằng, trùng hợp anh cũng nhìn qua, ánh mắt đụng phải, anh nhàn nhã nhếch khóe miệng lên với cô.
Thế mà còn cười được.
Chủ nghĩa lạc quan này, không phân loại trường hợp. Chỉ số tinh thần cao tới mức đáng kính nể.
Hứa Duy yên lặng thu tầm mắt lại, nghĩ đến nên đối phó thế nào với tình huống hiện tại, nào nghĩ tới vị chị Chung đây cùng em trai của mình là một dạng, hoàn toàn không làm việc theo lẽ thường.
Giọng điệu cứng rắn của Trần Quang nói xong, Chung Lâm đã mười phần vui vẻ nhìn Hứa Duy nháy mắt.
Đôi mắt của Chung Lâm và Chung Hằng giống nhau, Hứa Duy đã phát hiện ra điểm này, hơi kinh ngạc mà nhìn chị ấy. Chung Lâm thân thiện cười với cô một chút, quay đầu nói với Trần Quang Huy: "Thầy giáo Trần, tôi hiểu ý của thầy, em trai tôi luôn không khiến người khác bớt lo, nghịch ngợm gây chuyện đã quen, hai năm này thật sự là để thầy vất vả rồi."
"Nhưng, nếu hôm nay thầy đã nói chuyện này... Không dối gì thầy" Chung Lâm xoay chuyển: "Từ khi em trai tôi nói chuyện yêu đương, không đánh nhau không gây chuyện bát nháo, mỗi ngày về nhà học tập, đọc sách, khó được khi ngoan như con mèo nhỏ, tôi để nó chia tay đây không phải là ngốc sao, tôi ước gì hai người bọn họ yêu nhau tới thiên hoàng địa lão."
"..." Trần Quang Huy nhất thời không luận được đây là kiểu logic gì.
Hứa Duy ở một bên cũng sửng sốt.
Cô quay đầu nhìn Chung Hằng, tên kia đang nhìn cô nháy nháy mắt, cười đến mức thiếu điều muốn ăn đòn.
Từ đó về sau, Trần Quang Huy bất đắc dĩ từ bỏ việc "chia cách uyên ương". Mà Chung Hằng thực hiện hứa hẹn, thuận theo yêu cầu của Chung Lâm, từ nhà nghỉ nhỏ chuyển về nhà.
Năm tháng rối loạn, bao nhiêu bài trắc nghiệm to nhỏ đều tới hàng loạt, càng gần cuối thàng lượng bài tập càng nhiều.
Bao nhiêu bận rộn vừa hay chạy tới tận hôm 29 sinh nhật Hứa Duy, hôm đó là giờ tự học buổi tối. Hơn phân nửa bạn học đều ở lại làm bài thi, đầu óc Chung Hằng chìm đắm sửa lại chỗ phần sai, lại rất cẩn thận nhớ kỹ việc này.
Quà anh đã chuẩn bị từ trước, trời gần tối ngày hôm đó anh vội vàng đi mua bánh gatô, một mực chờ đến khi buổi tự học kết thúc, mọi người mới cùng nhau đến quán đồ nướng đối điện trường học mừng sinh nhật Hứa Duy mười bảy tuổi.
Sau khi giải tán, Chung Hằng đưa Hứa Duy về nhà, trước khi chia tay, anh lấy từ trong cặp sách ra một món đồ chơi lông xù nhét vào trong tay cô: "Tặng cho em."
Hứa Duy cúi đầu nhờ ánh đèn đường phân biệt nửa ngày, phát hiện ra là một con ếch lớn xanh mơn mởn. Cô cười cười. Quả nhiên, anh là người đáng yêu như vậy, chọn đồ chơi so với người khác đặc sắc hơn hẳn. "Vì sao lại chọn cho em cái này?"
"Cái này mềm mà, em ôm đi ngủ." Chung Hằng đưa tay gãi gãi bụng bự của ếch xanh, mười phần tự đắc nói: "Anh đã sờ thử rồi, cái này mềm nhất."
"Cảm ơn." Hứa Duy học anh gãi gãi bụng ếch xanh:"Thật thoải mái." Chung Hằng cười, cúi đầu yên lặng nhìn cô, nửa ngày cũng không dịch chân.
Hứa Duy biết anh đang chờ gì.
Cô hết sức quen thuộc nhón chân lên, một tay ôm đầu của anh, hôn môi anh.
Chỉ là cô hôn có vẻ hơi nhanh, thiếu gia chê cô không đủ mạnh bạo, có chút bất mãn mà ép cô lên bên cạnh trên tường. "Chưa ăn no." Anh lẩm bẩm, đầu lưỡi không hỏi làm loạn một phen, đợi cô hít thở không thông, anh mới thả ra cười xấu một hồi.
Mặt Hứa Duy áp trên lồng ngực của anh:"Gần đây mệt không."
"Mệt mỏi."
"Ban đêm không nên thức đêm."
"... Nhưng anh làm không hết đề."
"Vậy cũng không được."
"Không sao." Dù cho có làm không hết bài tập, thi thử không hết, có giáo viên lải nhải mấy ngày rã rời qua. Thế nhưng không liên quan. "Anh thích mệt mỏi như vậy." Anh liếm liếm bờ môi, hôn trán cô một cái "Anh đi."
——
Thời tiết mùa hè năm nay nóng từ tháng sáu nóng đến tháng tám. Kết thúc lớp 11, tổng kết cuối kỳ rốt cuộc cũng chào đón một mùa hè.
Ngày nghỉ của Hứa Duy từ một chia thành hai, một nữa trước là ở Nghi Thành, sau một nửa mới là ở bên Chung Hằng.
Thời điểm cuối tháng 7, cô quay trở về Phong Châu còn bà ngoại ở lại Nghi Thành.
Sau khi thư viện đã trải qua sửa chữa, bắt đầu mở cửa một lần nữa, bởi vì có điều hoà không khí trở nên sung túc trở thành nơi nghỉ mát của học sinh cấp ba tới học tập.
Mỗi sáng sớm, Hứa Duy chờ ở ngõ, bảy rưỡi sẽ thấy Chung Hằng đi xe đạp từ đường lớn tới, bên trong giỏ xe của anh sẽ có bánh khoai tây, trứng luộc nước trà, còn có hai hộp sữa đậu nành.
Bọn họ ở thư viện cả ngày, chạng vạng tối thì chậm rãi đi trở về, cả một đoạn đường đều là tiếng ve kêu.
Kiến thức của Chung Hằng ngày càng tăng cao, ít khi xảy ra tình trạng sai đề chi chít nữa. Rốt cuộc anh cũng có thể luyện tập vật lý được 80 điểm, mùa hè này kết thúc cũng rất nhanh chóng.
Hứa Minh Huy nghỉ hè tại nhà cậu của cậu ta ở Đông Bắc, rốt cục trước hai ngày khai giảng cũng trở lại Phong Châu, còn chưa ngồi nóng đít đã bắt đầu gọi điện thoại tụ họp một chút với đám bạn học. Hứa Duy và Chung Hằng đương nhiên có trong danh sách mời.
Cái gọi là "Tụ họp một chút" vẫn là cái kiểu cũ, ăn cơm, chơi đùa, đi hát. Hứa Minh Huy tìm KTV có thể chơi suốt đêm, mấy nam sinh kia không chút kiêng kỵ đã nói là không về, muốn chơi cả đêm. Các nữ sinh chịu không được, đều lần lượt về từ mười giờ.
Hứa Duy tựa ở trên ghế sa lon buồn ngủ. Chung Hằng đánh bài được một nửa, nhường vị trí cho người khác, đến tìm cô: "Buồn ngủ?" Hứa Duy xoa xoa đôi mắt, gật đầu.
Chung Hằng ôm cô "Đi." Hứa Duy tỉnh tỉnh bị Chung Hằng dẫn ra cửa, đi dọc trên đường phố mấy bước, cô không tỉnh táo lắm nhìn bốn phía: "Anh không lấy xe đạp sao?"
"Ngày mai lấy, trước tiên tìm chỗ ngủ." Hứa Duy sửng sốt một chút.
Trên cánh tay Chung Hằng cầm hai cặp sách, vừa đi vừa bấm điện thoại, nói xong vài câu đã cúp.
Hứa Duy hỏi: "Anh gọi điện thoại cho ai?"
"Một người quen biết trước đây, anh ấy có mở nhà nghỉ gần đây, trước kia anh với Triệu Tắc chơi ở bên ngoài tới muộn, lười về nhà thì qua đó ở." Bước chân Chung Hằng không ngừng, đưa cô qua đường, đến cửa nhà nghỉ. "Chung Hằng" Hứa Duy nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta không trở về nhà sao?"
"Ừm, dù sao bà ngoại em cũng không ở nhà, đi ngủ trước đã." Chung Hằng quay đầu nhìn cô một cái: "Em buồn ngủ híp mắt rồi." Anh tới lên tân báo họ tên, thương lượng với nhân viên nói xong rồi đưa cô lên tầng.
Phòng thuê trên tầng hai. Chung Hằng mở cửa, để túi sách lên trên bàn, quay đầu vẫn thấy Hứa Duy còn đang đứng ở cửa.
"Vào đi chứ." Anh tới kéo cô, đóng cửa lại, ôm mặt cô nhẹ nhàng vuốt vuốt: "Có phải không được ngủ không? Ngẩn ra giống ếch xanh."
Cũng không biết có phải ì bị anh bóp mặt, mặt Hứa Duy có hơi đỏ lên.
Cô ngẩng đầu liếc qua, trông thấy hai chiếc giường.
"Em muốn tắm không?" Chung Hằng chỉ chỉ phòng vệ sinh:"Có thể tắm, nhưng mà không có quần áo thay."
Hứa Duy nói: "Em tắm qua, trên người có mồ hôi."
"Được."
Đợi cô vào phòng tắm, Chung Hằng nằm dài trên giường lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho chị anh. Bên trong phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào.
Chung Hằng nhắm mắt lại buồn bực ngán ngẩm yên lặng lắng nghe, một lát sau, anh bất tri bất giác ý thức được gì đó, mặt từ từ nóng bừng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]