Các điều tra viên đã tìm được quán rượu nơi Phó Kinh thường lui tới, Khương Hòa và Phương Tuyết lập tức lên đường tới đó. Mặc dù Phương Tuyết không cần thiết phải đi theo nhưng cô không muốn ngồi yên chờ đợi.
“Nếu cậu có thể khám nghiệm hiện trường thì tôi đã để cậu làm việc thay rồi.” Khương Hòa không hiểu nổi sao lại có người không thích nghỉ ngơi.
“Tôi không được như cậu, có thể vô tư trong lúc người khác bận rộn, nếu cứ ngồi một chỗ thì tôi thấy bứt rứt lắm. Trước đến giờ tôi chưa thấy sếp Thái căng thẳng như vậy.” Phương Tuyết nói.
“Cậu sắp biến thành giống Trịnh Danh rồi đấy.”
“Chắc là không tới mức đó đâu.”
Quán rượu mà Phó Kinh hay tới nằm ở tầng 23 của một tòa nhà. Không gian nơi này kín và tăm tối, không thấy một vị khách nào.
“Lạ thật, nhìn nơi này khá quy mô, bàn ghế cũng sang trọng, vậy mà sao lại không có khách nào thế nhỉ?” Phương Tuyết nói.
“Có lẽ bây giờ vẫn còn sớm nên chưa có người tới uống chăng?” Khương Hòa tìm cách giải thích.
Cô tạm chấp nhận cách nghĩ đó, nhưng quan sát thấy nhân viên trong quán ánh mắt cứ láo liên làm cô có cảm giác nơi này có chút mờ ám.
Nhưng vắng khách cũng có cái lợi của nó, đó chính là không lo bị dòm ngó, cũng không ngại cản trở việc kinh doanh của người chủ. Cô cho tập trung các nhân viên lại và hỏi về Phó Kinh.
Một nhân viên đại diện trả lời “Tôi có nhớ ông ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/18-tang-dia-nguc/3548677/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.