“Em, không sao chứ?” Fuu hỏi khi choàng tay qua ôm lấy Nigi đang nằm kế bên mình trên giường. “Dạ, em có sao đâu!” Cô nàng đáp. Tuy Nigi nói vậy nhưng anh biết, gương mặt đăm chiêu nãy giờ của cô đang suy nghĩ gì. Chỉ là, cô không muốn nói ra, vì chuyện này, thật sự có ảnh hưởng đến hai đứa. Nhưng, cô lại không muốn làm buồn lòng anh hai mình. “Fuu nè, anh...” Nigi hỏi, vì trong lòng cô biết, Fuu cũng ngạc nhiên và âu lo không kém. “Chỉ cần là ở bên em, thì anh lúc nào cũng ổn cả” Nói rồi, anh hôn cô một cái, thật ngọt, thật sâu, thật đậm tình. Nigi choàng tay qua cổ Fuu, nhẹ nhàng ôm lấy bờ lưng vững chãi ấy. Đúng vậy, một khi đã một lòng yêu nhau, thì dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần được ở bên nhau, mọi buồn phiền âu lo sẽ tan biến đi hết. “Bái bai anh hai tụi em đi học!” Nigi cùng Fuu hì hục mà cắp sách chạy tới trường. “Ai mướn ngủ cho cố vô rồi trễ” Joyce chọc. Nigi và Fuu thở dốc trên con đường đến sân ga, chỉ mong là kịp thôi. Tuy trễ mà trông hai cô cậu vẫn vui vẻ nhỉ. Phải chịu thôi, vì tối qua ai đó sung sức quá chi để rồi ngủ quên trong nồng cháy. Tối đó, Fuu đi làm, Nigi ở nhà ôn bài. Joyce đến quán bar nhưng, không phải để gặp Gin, vì anh đã nhắn tin với cô trước và cô bảo hôm nay cô phải ở nhà ôn bài. Anh đến, là vì để gặp Ayman. Vì anh muốn hỏi, rốt cuộc câu nói hôm qua là sao, rốt cuộc là có chuyện gì liên quan đến cả Gin và Nigi của anh? Nhưng không may rằng, hôm nay cũng không phải ca của Ayman.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]