“Con về sớm vậy?” “À, cháu có việc ạ” Fuu trả lời khi chạm mặt bác trai lúc đang chuẩn bị ra về. “À, bác à” Fuu như chợt nhớ ra điều gì đó, liền bước lại gần ông. Fuu ngậm ngùi nói “Cháu cảm ơn bác về những năm qua đã đỡ đần cháu, để cháu có thể sống sót và học hành đàng hoàng. Hiện giờ, cháu xin phép không nhận tiền trọ nữa ạ” “Ơ sao vậy?” Ông nghe mà bụng đầy thắc mắc. “Dạ là vì, cháu đã tìm được nhà rồi ạ. Cháu muốn ở bên người ấy, để chăm sóc, bảo vệ người đó.” Ông gật gù “Là người quan trọng với con?” Fuu gật đầu dứt khoát. Ông im lặng một hồi, rồi nhẹ nhàng cất tiếng “Bác mừng vì con tìm được cho mình một mái ấm. Trân trọng nó nhé! Khi nào cần giúp đỡ, cứ tìm đến bác nhé!” “Cháu cảm ơn!” Anh ôm ông một cái thật chặt. Với anh, ông cũng không khác gì một người ba vậy, tận tâm ân cần dìu dắt anh trưởng thành. Cúi đầu lần cúi, anh vội vã bước ra khỏi khuôn viên ngôi nhà lộng lẫy.
Nigi cố trấn tĩnh bản thân dù cơ thể cứ nhức nhói khó chịu. Cô ôm người, cúi gập đầu, lưng dựa vào đầu giường. Ayman đứng bên cạnh nhìn mà tim đau nhói. Anh tức, bàn tay nắm chặt, vì, không thể giúp được gì cho người con gái trước mắt. Chén canh rong biển lúc nãy anh nấu vừa mang lên tính rằng có thể giúp cô khỏe lại, nhưng để đó mãi như thế, sẽ nguội mất. Điều anh có thể làm bây giờ, là mong cho Fuu nhanh chóng về sớm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/18-do-bien-thai-tranh-xa-toi-ra/1327646/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.