Vì mọi chuyện đã lộ lồng lộng ra rồi, nên Nigi và Fuu cũng chẳng ngại che giấu làm gì nữa. Họ thân mật đi cùng nhau ra về trước những đôi mắt háu hỉnh của những người xung quanh. “Nigi..Hai người...đợi tôi với!” Giọng Ayman vang lên từ phía sau. Anh trông vội vàng chạy đến cùng với khuôn mặt lo lắng. Người khuỵa xuống, tay chống lấy hai đầu gối, vừa thở anh vừa hỏi “Nigi! Lúc nãy nghe em bị kéo đi! Có sao không?” Hóa ra là Ayman lo lắng cho cô, vui vẻ, Nigi cười đáp “Em không sao! Cảm ơn anh!” Nhẹ nhõm người rồi, Ayman đứng thẳng dậy, quay sang Fuu “Này, cậu mà không bảo vệ được em ấy, thì đừng trách...” Chưa kịp nói hết câu, Fuu đã vẫy tay “Biết rồi” “Biết rồi mà lúc nãy cậu để cô ấy mém bị...” Ayman lên tiếng khá giận dữ nhưng lại bị giọng nói điềm tĩnh của Fuu giảm bớt đi phần nào “Đâu phải lỗi của tôi” Mà, Fuu nói đúng thật, Ayman không thể hoàn toàn trách anh Nhìn Nigi, Ayman nhẹ giọng “Em gái, nhớ cẩn thận đấy!” “Em biết rồi! Hì Hì!” Thế là, ba người cùng bước chung về.
“Chẳng biết tung tin này nhỉ?” Ayman khoác tay sau gáy đầu, hỏi cao giọng “Tự dưng tôi cũng bị lôi vào đủ chuyện” Đúng thật là, ai lại làm chuyện này nhỉ. Dù biết là thế nào rồi hai người cũng không thể giấu được thế giới bên ngoài, nhưng những bức ảnh đó, làm thế nào mà họ có được. “Không phải là cậu à?” Fuu lạnh giọng hỏi. “Sao cơ!? Cậu nghĩ là tôi á?” Khuôn mặt lai nét phương Tây điển trai của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/18-do-bien-thai-tranh-xa-toi-ra/1327628/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.