Sáng hôm nay anh dậy sớm đi làm. Cô lủi thủi đi xuống bếp.
-Bà chủ bà ăn món này đi ạ!
Cô hất đổ:-Chán muốn chết!
Họ sợ hãi né sang bên, lúc này vú Bạch lên tiếng:- Phu Nhân!
Cô ngạc nhiên:-Vú sao vú ở đây?
-Là ông chủ đã lặng lội đường xa đi xuống tận quê tôi để cầu xin tôi quay về chăm sóc cô. Cháo này lúc sáng ông chủ đã dậy để nấu cho cô ăn ấy ạ.
Cô nhìn người hầu quét dọn đóng cháo đổ cô thấy có chút gì đó cảm động.
-Tất cả lui xuống đi. Vú vú ngồi đây đi!
Vú Bạch ngồi xuống nắm tay cô:-Phu nhân tôi biết là ông chủ lúc trước ko phải với người. Tôi cũng bất bình nhưng tôi thấy ông chủ đã thay đổi ân hận rồi cô có thể tha cho ông chủ ko?
Cô nhìn vú:-Vú à con ko thể tha thứ cho người đã giết con của con cảm giác ấy rất đau.
Vú biết chuyện đó rất khó với cô:-Phu nhân hãy mở lòng mình ra tha thứ ko phải là chuyện gì ko đáng tha thứ để nhận lại điều tốt hơn. Tôi thấy ông chủ đã rất cực khổ chuẩn bị cầu hôn cô.
Cô ko nói gì hết dường như tâm cô đã chết. Cô ko biết phải tha thứ cho anh như thế nào.
...
Tối đó anh về nhà đi đến phòng cô:
-Uyên nhi... Ưmm... Tối nay... Có thể ko... Ưmmm...
Anh nói ấp ớ cô nhìn anh lạnh lùng:-Nói!
-Em có thể đi tiệc với anh ko?
Cô nhìn anh mắc cười nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1730-phu-nhan-anh-ve-roi/2218136/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.