Cậu tự nhủ mình không phải đứa con trai sân si, không tắt mắt táy máy sờ soạng nhưng khổ quá, nhìn thấy lại nóng hết cả ruột, tò mò quá.
“Xem một tí chắc không sao đâu nhỉ, một tí tẹo tèo teo thôi, Hanh không biết đâu, Hanh không biết đâu”
Cậu rút cái dây nơ ra nhè nhẹ nhất có thể, hé ra xem nhưng xong lật hẳn cái nắp ra luôn. Gì đây? Thiệp kìa! Vấn đề không đơn giản là thiệp thôi mà là trên đấy có chữ Bảo đó. Cái chữ viết này, làm sao mà Bảo nhầm được, chứ gái yêu của Bảo sao mà lệch đi mét nào. Dòng chữ bé nhỏ nắn nót “Chúc mừng sinh nhật Bảo!” ở dưới còn có chữ “Hanh”.
Cạch!
“NÀY, Cậu. Đang. Làm. Gì. Trong. Phòng. Của. Tôi!!!”
Ơ kìa, đang tức quá, chưa kịp nói thêm mà Bảo đã ôm Hanh rồi, lại còn dùi dụi cười hi hí nữa. Phiêu phiêu một tí thôi xong nó sực tỉnh, đẩy cậu ra hẳn.
“Cậu điên à, ôm ấp gì, tránh ra!”
“Hanh à, tớ sai rồi, tớ xin lỗi nhé, tớ hiểu lầm Hanh í, chưa biết gì đã dỗi Hanh rồi, tớ xin lỗi Hanh nhé, nhé?
“...”
“Cái khăn đẹp lắm, là cậu tự đan tặng tớ à... cảm ơn đằng ấy nhé”
“Tớ xin lỗi đằng ấy rồi thì đằng ấy đừng đi chơi với cái thằng đeo kính ý nữa nhé... cái gì tớ cũng hơn nó mà, tớ đẹp trai hơn, tốt bụng hơn lại thích Hanh nhiều hơn nữa”
“Thôi đừng có nói nữa, nghe ngứa tai quá”
Trời ạ, nếu cậu ấy mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/17-con-hac-anh-tang-em/2880862/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.