"Cái gì không trả được bằng tiền thì đều có cái giá đắt hơn gấp hàng trăm hàng vạn là thật... Ây chết giẫm, gãy ngòi."
Mùa xuân, 1 giờ trưa
Tiếng nhựa gãy thu hút một vài ánh nhìn của các bạn học sinh ở gần đấy. Lâm vội chuyển ánh nhìn của mình hướng xuống, đăm chiêu quan sát cuốn vở toán đang mở rộng trên bàn. Làm thế này khi nhìn vào người ta sẽ nghĩ rằng cậu đang giải bài tập, giống như mọi thành viên khác đã chọn cho mình một góc trống trong căn phòng này vậy. Thư viện trường vào buổi chiều mưa tương đối vắng vẻ, nhưng cậu chưa từng nghĩ rằng nó vắng đến nỗi số người ở lại còn ít hơn số ngón trên bàn tay.
Sau khi đã bảo đảm bản thân không còn bị chú ý, Lâm cố gắng dùng cây bút cạy chiếc vòng ở cổ tay trái ra một lần nữa. Đó chỉ là một cái vòng bạc đơn giản, loại có nhiều mắt xích nối lại với nhau, khóa lại bằng một cái chốt nhỏ ở bên hông mối nối đầu. Thoạt nhìn, chẳng ai để ý đến nó cả, ngay cả giám thị cũng chẳng bắt bẻ chi nhưng cậu vẫn cảm thấy khó chịu khi thứ trang sức kia cứ bám chặt lấy bản thân mình. Không phải là vì vướng víu khi sinh hoạt, cũng chẳng phải do rào cản tâm lý khi đột nhiên bị còng, mà là vì cái thiết kế của nó...
nhìn lúa dã man!
Lâm thở dài, bất lực thả cây bút xuống. Bên ngoài, trời vẫn mưa như trút nước. Cậu đã tính dành buổi chiều để đi tìm ngay, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/17-am-1/3463810/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.