"Ừ, con An vào viện rồi. Bác sĩ bảo rằng nó không sao cả, ngủ một giấc sẽ ổn thôi."
"May quá! Thế còn mày sao rồi?"
"Tao đang đứng ở chỗ hành lang bệnh viện, canh mãi mới thấy chỗ vắng để lấy điện thoại ra. Mày... xử lý cánh tay ra sao rồi?
Mùa xuân, 9 giờ tối
Giang hít một hơi thật sâu rồi thở hắt, ngoái đầu nhìn xung quanh một lần nữa khi áp tai vào điện thoại di động. Tín hiệu ở đây yếu quá, nhưng chỉ có dãy hành lang dẫn ra khu vực chụp X-quang là đạt tiêu chí vắng người qua lại để cô có thể bắt đầu cuộc gọi. Phụ huynh của Quỳnh An chỉ vừa mới đến, nên cô nghĩ bọn họ sẽ không ra đây ngay.
"Tao đang trên xe buýt." Lâm đáp, tiếng nhiễu khiến giọng cậu hơi rè. "Giờ nói chuyện dài không tiện, có gì lát nữa đến nơi tao gọi cho mày sau được không? Về nhà nghỉ trước đi, có gì vụ này tao lo dùm cho."
"Rốt cục ta đang đụng phải thứ gì vậy chứ..."
Không hiểu sao, Giang cảm giác hai mắt mình nhòe đi, còn giọng thì cứ run lên không thể tự chủ được. Cô không muốn khóc - Giang lấy tay quẹt nhanh đi giọt nóng hổi trước khi nó lăn xuống má, nhưng không hiểu sao khi đứng giữa cái sự rối bời, thì ứa nước mắt là phản ứng đầu tiên mà tâm trí cô muốn hồi âm lại. Thanh Giang đứng tựa người vào góc cột của hành lang dài, phía xa xa có vài bệnh nhân đang đứng trò chuyện nên cô cũng phần nào đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/17-am-1/3463807/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.