Di động nhận được tin nhắn trừ tiền, khoản tiền giai đoạn cuối rốt cuộc cũng trả hết.
Hàn Trác Trác bỏ di động vào lại túi áo khoác, túm gọn khăn quàng cổ, đẩy cửa đi tới nhà hàng.
Ra ngoài không xem hoàng lịch, bỗng dưng cô gặp được Vương Tĩnh Nghiêu.
Ngoài ba chữ ‘Vương khốn nạn’ thì thật tình cô chẳng có gì để tặng anh nữa. Hàn Trác Trác điều chỉnh tầm mắt, định đi lướt qua anh.
Đáng tiếc bả vai cô bị anh đè lại.
Hôm nay gió rất lớn, nhiệt độ không khí rất thấp, nhưng Vương Tĩnh Nghiêu chỉ mặc một chiếc áo len màu đen. Cô ngẩng đầu, thấy khuôn cằm lún phún râu của anh, bỗng nhiên hơi nhớ đến cảm giác ngứa ngáy khi nó cọ lên cổ cô.
“Đổi số di động à?” Người đàn ông không cáu không giận hỏi, như thể gặp mặt bạn cũ hằng ngày.
Hàn Trác Trác nói ngay chẳng thèm nghĩ ngợi: “Ngại quá anh Vương, tôi không cần di động.”
Vương Tĩnh Nghiêu nghe xong thì không có biểu cảm gì, nhưng Hàn Trác Trác cảm giác bả vai cô sắp bị bóp nát.
Tính tình anh tồi tệ thế nào cô từng thấy nhiều rồi, nếu bây giờ anh bóp nát vai cô thật thì cũng không có gì kì quái.
Nhưng anh lại thả cô đi.
Hàn Trác Trác về nhà gặp ác mộng cả đêm, lúc thức dậy mí mắt cô cứ giật liên hồi.
Quả nhiên cô gặp phải họa đổ máu ngay.
Hàn Trác Trác kinh doanh một công ty tổ chức sự kiện thể dục thể thao, họ sắp tổ chức một cuộc thi tennis trong trung tâm thể dục. Cô đến hiện trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/17-again/1795152/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.