Dường như làm bố rồi thì không thể nghe con mình khóc dù chỉ một giây, anh lại lập tức bế con lên.
Hàn Trác Trác đấm giường: “Anh không thấy mệt à?”
Vương Tĩnh Nghiêu còn rất không vui: “Anh bế cả đời cũng không chê mệt.”
Đây không phải là vấn đề mệt hay không mệt, aizzz, lòng Sếp Hàn mệt quá.
Tới buổi tối, vú em nói muốn ngủ chung với bà đẻ và em bé, Vương Tĩnh Nghiêu lại phản đối.
Hàn Trác Trác: “Chỗ em chỉ có 1 chiếc giường thôi, vú em vào ngủ thì dùng tạm giường gấp, không còn chỗ nào thừa đâu.”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Có, bên cạnh em.”
Sếp Hàn: “Em quen ngủ một mình rồi.”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Vậy hơn 1000 đêm anh ngủ chung với em thì tính là gì?”
Sếp Hàn bưng kín miệng anh lại: “Được rồi được rồi đừng nói nữa, anh ngủ trên giường nhỏ, vú em ngủ ở phòng cho khách, cứ vậy đi nhé.”
Ai dè ngủ được một nửa, Thịt Thịt bắt đầu khóc.
Trẻ con trong thời kì ở cữ rất ít khi ngủ thẳng đến sáng, hầu hết đều phải uống sữa lúc nửa đêm.
Hàn Trác Trác mệt nhừ, 2h sáng rồi, gọi cách mấy cô cũng không dậy. Vương Tĩnh Nghiêu đành phải bế con sang.
Anh vừa mới cởi áo của Sếp Hàn ra, thì cô tỉnh dậy liền.
“Bốp!”
Cô lơ mơ tát cho anh một cái: “Làm gì đấy Vương khốn nạn?”
Vương khốn nạn: “Con đói rồi.”
Hàn Trác Trác không kiên nhẫn buông cổ áo ra: “Đến đây đi.”
Anh Vương nhịn máu mũi lại, đưa cái đầu nhỏ của Thịt Thịt đầu đến gần, sau đó đầy hâm mộ nhìn thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/17-again/1795141/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.