Chỉ nghe thấy một giọng trêu chọc thế này: “Sếp Hàn, chị nói thế là thế nào nhỉ?”
Hàn Trác Trác nhìn theo tiếng nói thì phát hiện một anh giai thắt bím kiểu Tây sau đầu, mắt một mí to, môi hơi dày, trông rất là high fashion.
Một anh trai hào hoa đeo kính đứng bên cạnh cậu thắt bím đẩy mắt kính của mình lên, giọng điệu dịu dàng dễ nghe bất ngờ: “Sếp Hàn, công ty vẫn luôn hoạt động như bình thường mà.”
Hàn Trác Trác che ngực: Má ơi, mới nhìn một cái thôi mà đã toàn là gu của con, nhìn thêm cái nữa không biết còn gì nữa đây?
Một anh “đầu nhím” đột nhiên thò ra từ sau lưng cô, đường nét rất Tây, góc cạnh rõ ràng, nói chuyện rất là ngạo nghễ khó thuần: “Mọi người làm đúng chức trách, dù sếp có ở đây không thì vẫn không trễ nải. Sếp Hàn, chị còn chẳng tin tưởng tụi em tí nào ư?”
Hàn Trác Trác nghe xong thì sửng sốt, lập tức cười xòa: “Tốt lắm, tốt lắm. Dạo này mọi người biểu hiện không tồi, oách ——”
Vừa nói cô vừa liếc nhìn Vương Tĩnh Nghiêu, phát hiện anh đang lườm cô.
Cô vội vàng nuốt sạch hai chữ “xà lách” lỗi thời đi. Nhưng vẫn chậm.
Đám cấp dưới rõ ràng đã phát hiện ra có gì đấy sai sai ——
“Sống bao mùa quýt giờ mới thấy luôn……”
“Vào công ty từng đó năm đến nay mới được nghe đấy nhỉ?”
“Sếp Hàn lại còn khen bọn mình!”
Cảm giác sắp lòi đuôi đập thẳng vào mặt.
Chờ đến lúc mọi người bê những việc công chất chồng nhiều ngày qua tới xin chỉ thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/17-again/156882/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.