Giang Ngộ Tuyết là người đầu tiên phản đối phương án thứ nhất.
Có lẽ, là vì xuất phát từ sự đồng cảm mà Giang Ngộ Tuyết đã không muốn Tần Chiêu phải tiếp tục bơ vơ một mình nữa. Nhóc muốn đem Tần Chiêu về nhà, muốn làm bạn với Tần Chiêu nhiều hơn. Và nhóc chính là sợ rằng Tần Chiêu mà đến cô nhi viện thì sẽ cảm thấy cô đơn và cảm thấy bị bỏ rơi. Cậu ấy đã bị bỏ rơi 10 năm rồi, nhóc không muốn nhìn cậu ấy tiếp tục bị bỏ rơi nữa.
Đối với quan điểm này của Giang Ngộ Tuyết, Giang Duật Hành và Dung Nguyệt cũng khá đồng tình. Vì thế, bọn họ liền quyết định là sẽ giúp Giang Ngộ Tuyết một xíu, bằng cách là nộp đơn xin giám hộ cho Tần Chiêu.
Tất nhiên, giám hộ và nhận nuôi là hai khái niệm khác nhau. Giám hộ là người được bổ nhiệm để quản lý và chăm sóc cho đứa trẻ dưới 18 tuổi khi cha mẹ của trẻ không có khả năng hoặc không được phép chăm sóc cho trẻ. Trong khi đó, nhận nuôi là quá trình chấp nhận và chăm sóc một đứa trẻ không phải là con ruột của gia đình, và trẻ sẽ trở thành thành viên chính thức trong gia đình nhận nuôi.
Trong hệ thống pháp luật, giám hộ có thể xoá bỏ và cha mẹ hoặc người thân của trẻ có quyền đòi lại quyền chăm sóc trẻ khi các điều kiện hợp lý được đáp ứng. Trong khi đó, nhận nuôi là quá trình gắn bó lâu dài và thường không thể đảo ngược, kể cả khi cha mẹ ruột của trẻ muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1314-2/2753539/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.