🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau khi ăn xong, Giang Ngộ Tuyết trở về phòng, Tần Chiêu thì ở lại dọn dẹp, vì hôm nay là lịch dọn dẹp của anh. Dọn dẹp xong, anh liền đến phòng của Giang Ngộ Tuyết tìm hắn, vốn muốn nói chuyện rõ ràng với hắn một chút. Ai ngờ đâu, khi anh đến thì thấy hắn đã thay y phục, bộ dạng như sắp sửa ra ngoài.



" Cậu.... Muốn đi đâu thế? " Tần Chiêu run run hỏi.



" Dắt chó đi dạo! " Giang Ngộ Tuyết trả lời cụt ngủn, không đầu không đuôi, sau đó thì quay sang dắt Vân Đóa đi.



Giang Ngộ Tuyết dắt Vân Đóa ra khỏi nhà, liền men theo đường mòn mà đi lên đỉnh núi. Bởi vì Du Nhiên biệt viện nằm ở lưng chừng núi nên việc đi bộ lên đến đỉnh núi cũng khá dễ dàng. Ở trên đỉnh núi có một cây hoa đào cổ thụ, gốc cây lớn đến nỗi 3 người cũng ôm không hết. Bây giờ đang là mùa đông, cây chẳng có hoa, lá cũng đã sắp rụng hết, nhưng mà lại hiện lên một nét đẹp tiêu điều và cô đơn đến lạ.



Ở dưới gốc cây có mấy tảng đá khá bằng phẳng, được sắp xếp khéo léo y như là một bộ bàn ghế vậy. Nơi đây là nơi mà ngày nhỏ Giang Ngộ Tuyết thường chạy lên đây chơi, khi mùa xuân đến, hoa đào màu hồng phấn nở rợp trời, cả nhà cùng nhau lên đây picnic và ngắm hoa, vô cùng vui vẻ.



Giang Ngộ Tuyết lựa một nơi sạch sẽ, ngồi xuống và phóng tầm mắt xuống thung lũng ở phía đối diện. Lúc nhỏ hắn luôn cảm thấy nơi

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1314-2/2753511/chuong-20.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện 1314
Chương 20: Có lẽ, mình đã bắt đầu ỷ lại vào điều này rồi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.