Tần Chiêu vừa về đến nhà liền nhìn thấy Giang Ngộ Tuyết một mặt hầm hầm tức giận đứng ở trước cửa như ôn thần.
" Ui, sao mà anh đứng ở đây? Ban đêm sương lạnh, không sợ bị cảm hả? Mau, vào nhà đi kẻo bị bệnh bây giờ. " - Tần Chiêu nói rồi liền kéo tay Giang Ngộ Tuyết, tính kéo hắn vào nhà.
Nhưng mà Giang Ngộ Tuyết đã nắm chặt cổ tay anh, gằn giọng nói, " Cả buổi chiều nay em đã đi đâu? Tại sao lại tắt điện thoại? "
" A?.... À, điện thoại của em hết pin rồi. "
" Được. Vậy thì em đã đi đâu? Tại sao lại không nói cho anh? Em có biết là anh đã tìm em cả buổi chiều, anh đã rất lo lắng đó có biết không? "
Tần Chiêu khẽ cười, ôm Giang Ngộ Tuyết vào lòng và dỗ dành, " Ây dô, em xin lỗi vì đã đi mà không báo trước. Nhưng mà em không thể nói là em đã đi đâu. Đây là bí mật. "
" Hứ! Anh giận rồi! Em làm anh lo lắng suốt cả buổi chiều, bây giờ em mà không dỗ anh là anh liền ra ngủ ở sô pha. "
" Ui~ đừng mà~ ở đây là tổ trạch đấy, xung quanh đều là các trưởng bối, em nào dám dỗ anh chứ! "
" Anh mặc kệ. Em tự mình tìm cách khác đi. "
" Vậy..... Em chở anh ra sông hóng gió nhé? "
" Ò~ "
....
( Truyện chỉ được đăng duy nhất trên trang Wattpap: @Samoyed_2003. Nếu như truyện xuất hiện trên bất kỳ trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1314-2/2753439/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.