Tôi hỏi bây giờ cô ta còn muốn chết nữa không? Lâm Tử Túy do dự trong giây lát rồi mới gật đầu.
Đối với người đang một lòng mong được chết, bắt họ phải sống trên đời nhưmột sự giày vò, chẳng phải càng tàn nhẫn hơn sao? Có lẽ… Xin đừng sợ,chúng tôi làm như vậy, chẳng qua cũng chỉ là giúp cô ta hoàn thành tâmnguyện mà thôi!
Tôi nhìn cửa kính, phản chiếu gương mặt mình, làn da trắng nõn như Đức mẹ Maria, trên đầu quả thực sắp phát ra quầng sáng – Cho nên, đây không thể coi là giết người, không phải sao?
LâmTử Túy hỏi tôi có phải đang tự cho rằng mình đang cứu người. Cứu một phụ nữ thoát ra khỏi sự giày vò, để cô ta ra đi không chút đau khổ, đồngthời cũng để chồng của cô ta được tự do, quả thực là một đấng cứu sinh!Anh ấy nói vẫn chưa hiểu hết được tôi. Đúng thế, đến cả tôi cũng chẳnghiểu hết nổi bản thân mình.
Anh ấy khuyên tôi nên tỉnh táo lại đi, cứ coi như những lời nói vừa rồi chỉ là những câu nói đùa vô vị.
Nhưng tôi cứ dán chặt vào người anh, nắm chặt đôi bàn tay lạnh ngắt ấy, đặtlên bụng mình, bảo có tin tốt muốn nói cho anh nghe. Anh ấy là một người đàn ông rất đỗi thông minh, đầu ngón tay chợt run rẩy.
Không sai, tôi mang thai rồi!
Bắt đầu từ giây phút đó, chúng tôi bắt đầu ấp ủ kế hoạch giết vợ của anh.
Thật ra, tôi muốn giết Trình Lệ Quân, còn vì một lí do nữa mà Lâm Tử Túykhông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/120-ngay-nhin-trom/2095960/chuong-15-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.