Ngày thứ năm mươi.
Cây lựu trong vườn treo đã kết quả.
Móng tay của Thôi Thiện dính đầy bùn đất và cáu bẩn, rất nhiều lần quẹt qua
làm xước cả mặt, nhưng bóc lựu lại rất tiện. Quả ở trên nóc nhà này nhỏ nhưng
rất cứng, cho từng hạt một vào trong miệng, chua đến mức suýt rụng cả răng.
Nhưng cô ta ép bản thân mình phải ăn hết sạch, nếu không sẽ bị chim tha đi
mất. Những hạt lựu còn thừa lại được vùi vào trong đất, năm sau liệu có nảy
mầm không? Sự hấp dẫn của quả lựu đã giúp số thú săn tăng lên. Hôm qua bắt
được ba con chim nhỏ, trước khi giết chết những con vật nhỏ đáng thương, như
thường lệ vẫn nói xin lỗi trước, cầu cho linh hồn của bọn chúng có thể phù hộ
cho mình thoát ra ngoài - Yêu cầu ấy có phải là quá nhiều không? Nhưng sự
sám hối là chân thành.
Trực thăng nhỏ mang theo bánh bao và nước, hạ cánh xuống nền xi măng, cô
ta mở khoang trực thăng rộng khoảng 15 centimet ra, nhìn thấy một chiếc bấm
cắt móng tay nho nhỏ - Biết được lòng ta, đồ biến thái.
Nhận được món quà thế này thật vui, quả thật là bạn thân siêu cấp mà.
Sau buổi trưa, dưới tầng vang lên tiếng microphone, có người đang giới thiệu
một trường cấp ba nào đó, tiếng lãnh đạo nói chuyện, tựa như tiếng thần chú
niệm kinh. Tiếp sau đó là rất nhiều ca khúc hợp xướng, có bài lẫn giọng nam và
giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/120-ngay-nhin-trom/2095952/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.