Mặt A
Mặt trời lên cao rồi,
Bóng tối ở lại sau lưng,
Nhưng ánh nắng
Không phải là của chúng ta,
Chúng ta phải đi ngủ rồi.
“Nhật xuất” - Tào Ngu
Nếu như ngày tận thế giáng xuống đầu, chỉ có thể mang theo một con vật lên chiếc thuyền Noah[1] - ngựa, hổ, khổng tước, dê, bạn sẽ chọn loài nào?
[1] Noah là con thuyền được nhắc đến ở
Bầu trời quạnh vắng.
Nhũng chấm đen lớn như vẩy mực ở giữa tầng mây, có cái gì đó vụt qua, không biết là sóng âm hay một chiếc máy bay trống khách. Tiếng ma sát giữa động cơ với luồng khí trên cao, giống như tiếng sóng biển va vào vách núi, xuyên qua ngàn vạn thước để gọi cô ta tỉnh lại.
Thôi Thiện nằm sõng soài trên nền đất thô ráp, đối mặt với không gian khô cằn.
Giới hạn của bầu trời là một bức tường đen kịt, bao phú lấy những luồng sáng trắng xám nhức mắt. Hõm xương cô ma sát phát ra tiếng kêu răng rắc. Khi xoay tròn được gần 180 độ, cuối cùng bị một đường thẳng tắp chặt ngang - vẫn là bức tường xi măng đen. Giữa hai bức tường cao ngất, giống như con đường hành lang thật dài. Chống khuỷu tay xuống mặt đất, đứng dậy, bầu trời giống nhu một bức tranh cuốn trục được dàn trải, để lộ ra phần khung tranh sậm màu.
Cô ta đang ở trong thế giới hình chữ U.
Yết hầu phát ra tiếng thở gấp, là âm thanh nhỏ nhẹ của phụ nữ. Hít thở sâu, lồng ngực có một thứ đội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/120-ngay-nhin-trom/2095945/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.